Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 376 - Chương 376: Nhà Tiên Tri Phương Hưu Quả Nhiên Danh Bất Hư Truyền (2)

Chương 376: Nhà tiên tri Phương Hưu quả nhiên danh bất hư truyền (2) Chương 376: Nhà tiên tri Phương Hưu quả nhiên danh bất hư truyền (2)

"Đương nhiên không thành vấn đề."

"Được, vậy ngày mai gặp lại." Nói xong, Phương Hưu lập tức đứng dậy rời đi, chỉ chừa lại cho hai người trong phòng bóng lưng.

Đợi sau khi Phương Hưu rời khỏi, bộ trưởng lấy điện thoại được mã hóa trong ngăn kéo ra, bấm máy gọi đi.

Nửa giờ sau, hắn ta nhận được tin nhắn, trong mắt khó nén vẻ khiếp sợ.

Hắn ta vừa mới gọi điện cho đội quân mật của tổng bộ, để bọn họ ngầm điều tra Ngôn Trường Thọ trong tối.

Kết quả là cuộc điều tra có phát hiện dấu vết để lại, mà tất cả các dấu hiệu đều y như lời của Phương Hưu đã nói.

Hắn ta thân là bộ trưởng tổng bộ, đương nhiên không thể chuyện gì cũng nghe người khác thuận miệng nói là tin ngay. Cho dù người kia có là nhà tiên tri đi chăng nữa, hắn ta cũng phải xác định đủ kiểu mới có thể tin tưởng được.

Mà giờ đây, hắn ta thà tin Phương Hưu tiên tri có sai sót, chí ít tổng bộ sẽ không bị tổn thất một vị đội trưởng.

Nhưng sự thật là như lời Phương Hưu nói, hắn tiên tri chưa bao giờ sai.

"Bộ trưởng, chẳng lẽ..." Tiêu Chấn Hoa lo lắng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của bộ trưởng.

Bộ trưởng thất thần, tự lẩm bẩm: "Nhà tiên tri Phương Hưu... quả nhiên danh bất hư truyền."

"Bộ trưởng! Chẳng lẽ lời tiên tri của Phương Hưu là sự thật ư? Ngôn Trường Thọ là một trong năm đại đội trưởng, vì sao hắn ta lại muốn làm phản?" Tiêu Chấn Hoa hoảng sợ.

"Bởi vì Ngôn Trường Thọ không có cách nào duy trì hình dáng con người được nữa, một trong năm đại đội trưởng là quỷ dị, ngươi cảm thấy người trong thiên hạ sẽ cho phép điều đó xảy ra sao? Với lại hắn ta còn muốn leo lên vị trí tổng đội trưởng, chỉ những lý do này mà còn chưa đủ à?" Giọng nói của bộ trưởng có chút trầm thấp khàn khàn.

Sắc mặt Tiêu Chấn Hoa thay đổi liên tục như tắc kè hoa, rồi hiện lên sát ý.

"Những kẻ sâu mọt đáng chết này, ngày mai ta nhất định phải diệt trừ toàn bộ bọn chúng!"

Trong mắt bộ trưởng lóe lên một tia sáng.

"Ngươi nói không sai, trận chiến ngày mai là lúc loại bỏ đi những con sâu mọt đó. Mặc dù tổng bộ sắp mất đi một vị đội trưởng nhưng lại nhiều thêm một nhà tiên tri, cũng không hẳn là chuyện xấu."

"Không, chẳng những không phải là chuyện xấu mà là chuyện tốt trời ban!"

"Năng lực của Phương Hưu không có cách nào đánh giá đơn giản được, nếu như hôm nay không có hắn biết trước thì hiện giờ tổng bộ vẫn không hay biết gì, vào giờ này ngày mai tổng bộ cũng không còn tồn tại trên đời nữa, đến lúc đó cả nước sẽ lâm vào trong khói lửa mịt mù!"

"Nói như vậy, hắn cũng coi như là lấy sức của một mình hắn cứu vớt cả nước."

"Chấn Hoa, nếu xuất hiện biến cố bên ngoài kế hoạch, ngươi nhớ kỹ nhất định phải bảo vệ mạng sống cho Phương Hưu."

"Bộ trưởng! Vậy còn ngài thì sao?" Tiêu Chấn Hoa biến sắc.

Bộ trưởng lại lắc đầu: "Nếu ta chết thì sẽ có bộ trưởng mới, nhưng Phương Hưu mà chết thì còn có ai có thể tiên tri?"

Tiêu Chấn Hoa im lặng, cho dù là hắn ta thì hiện giờ cũng không thể không thừa nhận, giá trị con người của Phương Hưu quá lớn.

Hôm nay hắn có thể dựa vào năng lực tiên tri của mình cứu lấy tổng bộ một lần, sau này hắn cũng có thể sẽ cứu lần thứ hai, thậm chí là lần thứ ba.

Trong con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Phương Hưu đứng chắp tay, ánh mắt âm u, nhìn lên bầu trời đen kịt một góc bốn mươi lăm độ.

Mà phía sau hắn, A Bích, K Bích đang quỳ.

Ban đầu hắn đã hẹn A Bích, K Bích gặp mặt ở thành phố Thượng Kinh.

"Đại nhân, ngài triệu kiến bọn ta không biết có gì phân phó?" A Bích, K Bích trầm giọng hỏi.

"Liên quan đến chuyện của Ngôn Trường Thọ. Hai người các ngươi có kế hoạch gì không?" Phương Hưu đứng quay lưng về phía hai người, lạnh nhạt hỏi.

A Bích, K Bích liếc nhau.

A Bích nói thẳng: "Thuộc hạ dự định ngày mai khi tổng bộ cục điều tra lộn xộn, bọn ta sẽ nhân cơ hội đánh lén Ngôn Trường Thọ."

"Ồ? Ngày mai tiêu diệt tổng bộ cục điều tra, chẳng lẽ tổ chức không giao cho các ngươi nhiệm vụ gì sao?"

"Bẩm đại nhân, nhiệm vụ của bọn ta đơn giản chỉ là dùng hết sức giết địch, gây ra hỗn loạn. Tất nhiên ngày mai tổng bộ sẽ hỗn loạn, đến lúc đó người trong tổ chức ai mà rảnh chú ý đến bọn ta nữa."

"Hai người bọn ta tuyệt đối trung thành với đại nhân, đương nhiên muốn hoàn thành nhiệm vụ mà đại nhân phân phó trước rồi." K Bích vội vàng bày tỏ lập trường của mình.

Hai người bọn họ đúng là như thế thật, trong tổ chức phát một nhiệm vụ lớn là giết địch, gây ra hỗn loạn, ngày mai loạn như vậy ai mà còn chú ý xem ngươi ra sức bao nhiêu?

Nhưng hoàn thành nhiệm vụ đại lão giao thì khác, ngươi hoàn thành là thành công, đại lão tự nhiên sẽ nhìn ra giá trị của bọn họ, rồi đề bạt trọng dụng.

Bọn họ phân biệt rõ bên nào nhẹ bên nào nặng.

"Không tệ." Phương Hưu hài lòng nhẹ gật đầu: "Xét lòng trung thành của các ngươi, ta chỉ cho các ngươi một con đường rõ ràng. Bên cạnh Ngôn Trường Thọ có một thủ hạ tên là Ôn Dương, ta đã giết chết hắn ta, một trong hai người các ngươi có thể cải trang thành Ôn Dương, mai phục bên cạnh Ngôn Trường Thọ, chờ ngày mai hỗn loạn thì ra tay giải quyết Ngôn Trường Thọ và cả thủ hạ của hắn ta luôn."

Bình Luận (0)
Comment