"Nhớ kỹ, tổ chức không thể nào thống trị thiên hạ với Ngôn Trường Thọ được, hắn chỉ là một con chó do tổ chức lợi dụng mà thôi. Vào lúc hỗn loạn ngày mai, Ngôn Trường Thọ sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, đó sẽ là lúc hắn ta chết. Không chỉ là hắn ta mà ngay cả thế lực của hắn ta, cũng phải nhổ tận gốc."
A Bích K Bích liếc nhau, nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt đối phương, bọn họ mừng rỡ không chỉ vì ám sát Ngôn Trường Thọ trở nên dễ dàng hơn, mà càng mừng rỡ hơn là được đại lão coi trọng.
Đại lão mà tự mình ra tay, vì để trải đường cho ngươi, đó không phải coi trọng thì là gì?
Hiện tại hai người hận không thể máu chảy đầu rơi vì Phương Hưu.
"Vâng đại nhân, thuộc hạ nhất định sẽ không để cho đại nhân ngài thất vọng!"
"Ừm." Phương Hưu lạnh nhạt gật đầu, bàn giao lại những lưu ý liên quan đến Ôn Dương rồi để cho hai người lui xuống.
"Lui xuống đi."
"Vâng đại nhân!"
Phương Hưu ra lệnh lui xuống thì hai người dần dần biến mất trong bóng tối.
Phương Hưu cũng không hỏi bọn họ biến thành Ôn Dương như thế nào, hắn thấy, tổ chức Poker lớn như vậy nhất định có bản lĩnh thay đổi hình dạng, đó cũng không phải là chuyện mà hắn cần quan tâm tới.
Thật ra hôm nay hắn gọi A Bích K Bích đến đây, mục đích chủ yếu là để bọn họ giải quyết thế lực đằng sau Ngôn Trường Thọ.
Dù sao Ngôn Trường Thọ cũng là một trong năm đại đội trưởng, còn có không ít thủ hạ.
Đương nhiên bản thân Ngôn Trường Thọ cũng không cần bọn họ quản làm gì, có tổng bộ đi giải quyết.
Sắp xếp xong hết mọi chuyện, Phương Hưu chợt nhận ra, mình giống như hắc thủ đứng sau màn, cho Ngôn Trường Thọ, tổng bộ và tổ chức Poker ba bên quần nhau điên cuồng.
Liên tục ngụy trang bằng năng lực tiên tri, thay đổi hình dạng, lừa gạt cả ba bên luôn.
Ngày mai sẽ là thời gian cả ba bên chạm mặt, hắn lại có hơi chờ mong, nhìn lại vở kịch hay mà mình làm đạo diễn có thể lên sân khấu diễn xuất như thế nào.
Phương Hưu nhanh chóng trở lại khách sạn, quay về phòng của mình.
Trong phòng, Tiêu Sơ Hạ đã biến về dáng vẻ của nàng ta, nằm trên giường ngáy o o, cả người giang rộng ra thành hình chữ đại (大), bên khóe môi còn chảy nước bọt.
Nhìn chiếc giường bị nàng ta làm ẩm ướt thêm lần nữa, Phương Hưu không khỏi hoài nghi thế gian này còn tồn tại duyên phận hay không, chẳng lẽ đây là số mệnh định sẵn rồi ư?
Cho dù tử vong rồi trở về thay đổi quá trình thì vẫn không thể nào thay đổi được số phận giường bị làm ướt hay sao?
Bốp!
"Ai da! Ai đánh ta!"
Tiêu Sơ Hạ bừng tỉnh lại, sau khi nhìn thấy rõ là Phương Hưu thì không khỏi trợn mắt trắng.
"Nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc, đi về phòng của ngươi đi." Phương Hưu bình tĩnh nói.
"Hừ! Về thì về, có gì to tát hơn người đâu! Ngươi cho rằng ta thèm ở lại đây ngủ với ngươi ha!"
Nói xong, Tiêu Sơ Hạ đứng bật dậy, vuốt vuốt mái tóc rối bời muốn rời đi.
Mà đúng lúc này.
"Chờ chút đã." Phương Hưu đột ngột lên tiếng gọi nàng ta lại.
Tiêu Sơ Hạ quay đầu lại, nhướng mày nhìn Phương Hưu.
"Gì?"
"Ngươi có muốn gia tăng sức mạnh nói dối không?"
Tiêu Sơ Hạ sững sờ, nghi ngờ nhìn Phương Hưu.
"Ngươi muốn ta lừa gạt người ta hả?"
"Ta dẫn ngươi đi lừa gạt người khác."
"Người khác? Đêm hôm khuya khoắt thế này ở đâu có người khác?"
"Đó không phải là điều mà ngươi cần quan tâm, bây giờ việc ngươi cần làm là đi ngủ ngay."
Tiêu Sơ Hạ càng mờ mịt hơn: "Đi ngủ? Vậy ngươi làm gì?”
"Ta cũng đi ngủ."
Vụt!
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Sơ Hạ trừng lớn: "Ngươi muốn ngủ với ta? Không thể..."
Bộp!
Còn chưa nói xong, Phương Hưu đã đánh nàng ta ngất xỉu.
Hắn lười nói nhảm với người phụ nữ này.
Sau đó, Phương Hưu từ từ nhắm hai mắt lại, phát động năng lực của mộng yểm, xâm nhập vào trong giấc mơ của Tiêu Sơ Hạ.
Hắn muốn làm một thử nghiệm, là gạt người trong giấc mơ.
Kết hợp năng lực của mình và năng lực của Tiêu Sơ Hạ lại, nếu như thí nghiệm thành công vậy sẽ sinh ra giá trị không thể đo lường được.
Trong giấc mơ,
Tiêu Sơ Hạ ngơ ngác đứng trong một khoảng hư không vô tận, không nhúc nhích gì giống như là một con rối mất đi linh hồn.
Chỉ trong một thoáng sau Phương Hưu đã xâm nhập vào khoảng hư không này.
Hắn nhìn khoảng hư không rồi nhìn Tiểu Sơ Hạ ngu người bên kia thì hiểu ra.
Xem ra đây chính là trạng thái của con người trước khi mơ.
Xung quanh hoàn toàn không có cảnh tượng hay màu sắc nào, ý thức cũng trở nên mờ mịt.
Tách!
Phương Hưu búng tay một cái, Tiêu Sơ Hạ như vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đôi mắt to từ từ lấy lại thần thái.
Nàng ta cũng không có ý thức được bản thân đang nằm mơ, bởi vì nàng ta bị Phương Hưu đánh ngất xỉu.
"Đây là đâu? Phương Hưu ngươi đưa ta đi đâu đấy?"
Hiển nhiên Tiêu Sơ Hạ hơi sợ hãi hoàn cảnh xa lạ xung quanh.