"Đây là giấc mơ của ngươi." Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.
"Trong giấc mơ?" Tiêu Sơ Hạ nhìn khoảng hư không xung quanh, không hề tin.
Phản ứng như thế rất bình thường, dưới tình huống bình thường thì ý thức của người bình thường không biết mình đang nằm mơ.
"Ta nhớ ra rồi, vừa rồi ngươi đột nhiên ra tay đánh ta ngất xỉu, bây giờ ngươi đưa ta đến nơi quỷ quái này, ngươi muốn làm gì!" Tiêu Sơ Hạ đột nhiên cảnh giác nói.
Đúng lúc này xảy ra một chuyện thần kỳ.
Cảnh tượng hư không xung quanh bắt đầu xảy ra biến hóa, biến thành một căn phòng trong khách sạn đầy chân thật.
Ánh đèn màu hồng phấn, giường nước, phòng tắm bằng kính trong suốt, trên giường và cả trên sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng.
"A!" Tiêu Sơ Hạ hét lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ bối rối, giống như một con nai con sợ hãi.
"Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Ta cho ngươi biết ngươi đừng có làm bậy nha!"
Theo cảm xúc càng lúc càng sợ hãi của nàng ta thì trong phòng lại bắt đầu xuất hiện các loại thắt lưng bằng da, còng tay, cây nến đang cháy, đồng phục...
Phương Hưu nhíu mày, quát lạnh một tiếng: "Đủ rồi!"
Theo tiếng quát của hắn, cảnh tượng trước mắt lập tức tan thành mây khói.
Tiêu Sơ Hạ ngẩn người, như ý thức được gì đó.
"Đây là giấc mơ của ngươi, tất cả mọi chuyện sẽ diễn ra theo tiếng lòng của ngươi, bây giờ ngươi đừng có suy nghĩ lung tung nữa!"
Bùm!
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Sơ Hạ lập tức đỏ bừng, nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hình ảnh vừa rồi chắc chắn là do ngươi cố ý tạo ra!"
Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng thật ra trong nội tâm của nàng ta cũng bắt đầu dao động.
Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ ta chính là loại phụ nữ trên mạng đã nói đó ư? Bề ngoài thì luôn miệng nói không muốn không muốn nhưng cơ thể và cả suy nghĩ thì rất thành thật đó hả?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Không đời nào ta có suy nghĩ muốn đi khách sạn với Phương Hưu!
Ta chỉ đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn thôi, muốn trách thì trách trên mạng quá đặc sắc.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn nàng ta, cũng không quá chú trọng vấn đề đó, mà thản nhiên nói: "Ta kéo ngươi vào trong giấc mơ là vì muốn thử nghiệm năng lực của ngươi trong mơ."
"Lát nữa ta sẽ dẫn ngươi vào trong giấc mơ của người khác, ngươi lừa gạt bọn họ, xem ngươi có thể thu hoạch được sức mạnh của lời nói dối hay không."
Tiêu Sơ Hạ nghi ngờ liếc nhìn Phương Hưu.
"Cho nên ngươi đánh ta ngất xỉu là vì muốn ta làm thử nghiệm?"
"Không phải thì sao?" Phương Hưu hỏi lại.
Tiêu Sơ Hạ nhếch miệng, cũng không nói tiếng nào.
Nhưng mà ý nghĩ trong lòng của nàng ta đều được phản ánh trong giấc mơ.
Khung cảnh xung quanh lại xảy ra biến hóa thêm lần nữa, tiên cảnh có mây lượn lờ trên trời, còn có rất nhiều cây đào, trong đó có bảy nàng tiên mặc đồ cổ trang đang hái đào.
Bấy giờ một con khỉ đột nhiên xuất hiện.
Chíu!
Bảy nàng tiên bị con khỉ đó điểm nguyệt, đứng im không nhúc nhích.
Sau đó con khỉ nhìn cũng chưa từng nhìn bảy nàng tiên kia mà vô cùng đắc ý đi hái đào.
Phương Hưu thờ ơ nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi nhìn Tiêu Sơ Hạ.
Tiêu Sơ Hạ chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội vàng cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
"Đi thôi."
Phương Hưu ra lệnh, hai người đi vào bên trong giấc mơ của những ngự linh sư khác trong khách sạn.
Đây là một thanh niên có khuôn mặt bình thường, thuộc về nhóm người nếu quăng trong đám đông thì không thể nhìn thấy ngay được.
Giấc mơ của hắn ta cũng vô cùng Chuunibyou, trong mơ thấy bản thân thức tỉnh vô số năng lực, vả mặt tất cả những người trong tổng bộ rồi cuối cùng leo lên chức tổng đội trưởng, trái ôm phải ấp đi thẳng lên đỉnh cao của đời người.
*Chuunibyou: hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì.
"Ngươi đi lừa hắn."
Phương Hưu chỉ chỉ thanh niên Chuunibyou kia.
Tiêu Sơ Hạ ngẩn người: "Làm sao để lừa gạt?"
"Ngươi đi lừa gạt nhiều năm, còn cần ta chỉ dạy hả?"
"Hừ, nói chuyện không lọt tai xíu nào hết, chuyện của ngự linh sư mà gọi là lừa gạt sao? Đó gọi là là tu luyện!"
Tiêu Sơ Hạ vừa nói vừa đi vào bên trong giấc mơ của thanh niên Chuunibyou kia.
Khi nàng ta đến gần, trên người nàng ta tỏa ra ánh sáng màu vàng óng vô tận, cơ thể từ từ bay lên không trung rồi đứng ở trên mái vòm.
Vẻ mặt trang nghiêm, ngồi ngay ngắn trên tòa sen vàng thiêng liêng, giống như phật Quan Âm ngồi trên tòa sen vậy.
Phương Hưu đưa cho Tiêu Sơ Hạ một phần quyền hạn trong mộng cảnh, cho nên nàng ta có thể tùy ý thay đổi rồi điều khiển giấc mơ.
"Diệp Thiên."
Tiêu Sơ Hạ vừa mở miệng như có hàng mười nghìn người đồng loạt mở miệng vậy, đầy vẻ uy nghiêm, âm thanh vang vọng không ngừng.
Thanh niên Chuunibyou lập tức ngẩng đầu nhìn, gặp Tiêu Sơ Hạ giống như Quan Âm kia, chết đứng ngay tại chỗ.
"Nữ... nữ Bồ Tát!"
"Diệp Thiên, ngươi là người được Mẫu Thượng Thiên chọn trúng, thế gian bây giờ bị quỷ dị hoành hành, dân chúng lầm than, trách nhiệm cứu vớt thế giới do ngươi chịu trách nhiệm."