“Người được trời chọn!" Diệp Thiên hưng phấn: "Ta biết ngay mà! Nữ Bồ Tát yên tâm, ta nhất định sẽ cứu vớt thế giới!"
Vụt!
Tiêu Sơ Hạ vẫy vẫy đôi tay trong suốt như ngọc, lập tức bắn một luồng ánh sáng vàng vào cơ thể của Diệp Thiên.
"Diệp Thiên, đây là công đức kim quang vô lượng, sẽ tăng cường tiềm lực của ngươi, giúp ngươi đạt đến ngũ giai, nhớ kỹ lời hứa của ngươi đấy!"
Nói xong, bóng dáng Tiêu Sơ Hạ dần dần biến mất, chỉ để lại Diệp Thiên đang vui mừng phấn khởi, lẩm bẩm không ngừng: "Tấn lên ngũ giai! Tấn lên ngũ giai! Ha ha ha... ta muốn trở thành cường giả ngũ giai đầu tiên trên toàn thế giới này!"
…
"Hiệu quả thế nào?" Phương Hưu hỏi.
Tiêu Sơ Hạ phấn khích: "Hì hì, thú vị quá, vậy mà hắn ta gọi ta là nữ Bồ Tát đó, ta phát hiện ra trong giấc mơ mọi người hoàn toàn không nhận ra đâu là hiện thực, cho dù có hoang đường bao nhiêu thì bọn họ đều sẽ dễ dàng tin tưởng, dễ lừa gạt hơn hiện thực nhiều."
"Ta hỏi ngươi đạt được sức mạnh nói dối đến mức độ nào rồi."
Mộng cảnh dễ lừa hơn hiện thực là điều mà Phương Hưu đã biết từ lâu, người từng nằm mơ đều biết trong mơ có vô lý đến đâu thì lúc ngươi ở trong mơ sẽ coi đó là sự thật, như thể đã mất đi năng lực phán đoán đâu là thật đâu là giả.
Tiêu Sơ Hạ cảm nhận, vẻ phấn khích trên mặt từ từ rút đi.
"À thì, sức mạnh của nói dối có được trong giấc mơ chỉ bằng một phần mười so với hiện thực."
Sức mạnh nói dối ít như vậy khiến Tiêu Sơ Hạ có chút bất mãn.
Nhưng Phương Hưu nhận ra, hắn biết thử nghiệm của mình đã thành công!
"Còn nhiều hơn ta nghĩ nhiều."
"Cái này mà gọi là nhiều á hả? Ngươi đúng là dễ thỏa mãn thật, một người là một phần mười, tương đương với việc lừa gạt mười người trong giấc mơ mới bằng lừa gạt một người trong thực tế."
Phương Hưu lạnh nhạt lườm Tiêu Sơ Hạ.
"Trong hiện thực một ngày ngươi có thể gạt được mấy người?"
Tiêu Sơ Hạ thoáng suy tư: "Xem tình hình nữa, nếu may mắn gặp thời cơ tốt có thể gạt được mười mấy người, không có cơ hội thì một ngày chỉ lừa gạt được mười người à."
"Ở trong giấc mơ, chỉ một đêm ta có thể dẫn ngươi đi lừa gạt mấy trăm, thậm chí cả mấy ngàn người còn được."
"Cái gì?" Tiêu Sơ Hạ khiếp sợ: "Nhiều người như vậy sao?"
Phương Hưu bình tĩnh nhẹ gật đầu.
Lấy năng lực hiện tại của hắn, phạm vi bao trùm mộng cảnh chưa lớn lắm, nhưng mỗi đêm kiên trì liên tục hấp thu sợ hãi thì phạm vi bao trùm mộng cảnh của hắn sẽ càng ngày càng lớn hơn, một ngày nào đó hắn sẽ đạt đến trình độ mà ngay cả mộng yểm cũng không thể nào với tới.
Chẳng mấy chốc sẽ bao trùm cả nước, thậm chí toàn thế giới, đến lúc đó lại lợi dụng năng lực nói dối của Tiêu Sơ Hạ lừa gạt toàn thế giới luôn.
Khi ấy năng lực của Tiêu Sơ Hạ sẽ đạt đến trình độ lừa gạt tùy theo tình huống bất cứ lúc nào!
Mà hắn cũng sẽ đạt được lợi ích không thể đo lường.
"Làm việc đi."
Sau đó, hai người làm việc cả đêm, liên tục xâm nhập vào giấc mơ của hết người này đến người khác.
Đêm nay, bên trong khách sạn toàn là những ngự linh sư khắp nơi trên cả nước tụ về, không hẹn mà cùng mơ một giấc mơ, trong mơ đều thấy nữ Bồ Tát rồi được ban kim quang, có được vốn liếng để tấn lên ngũ giai.
Loại chuyện ban thưởng kim quang tấn lên ngũ giai này cho dù là nhóm ngự linh sư tỉnh dậy vào ngày hôm sau có xem là thật hay không cũng không quan trọng.
Bởi vì tư chất mãi mãi là tư chất, vốn không có cách nào chứng minh được.
Ngươi tin, thì chờ ngươi đạt đến cấp ngũ giai thì đó chính là nữ Bồ Tát hiển linh, còn không đạt được cũng không sao, dù sao ngự linh sư cũng không sống nổi lâu như thế, thời gian dài không tiến triển cũng sẽ chết.
Chết rồi đương nhiên không ai tra hỏi nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Phương Hưu và Tiêu Sơ Hạ đồng thời tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Trên gương mặt của Tiêu Sơ Hạ đầy vẻ hưng phấn, vung nắm đấm mảnh khảnh của mình.
"Đỉnh của chóp! Ngủ một đêm thu hoạch được sức mạnh nói dối còn nhiều hơn ta lừa gạt một tháng nữa!"
"Với sức mạnh nói dối của ngươi bây giờ có thể giúp ta đột phá lên tam giai không?" Phương Hưu hỏi.
Tiêu Sơ Hạ lập tức sững sờ, rồi đột nhiên hiểu ra: "Biết ngay mà, ta đã nói tại sao ngươi nhất quyết muốn ta làm việc cho ngươi ba năm, thì ra ngươi có mục đích này."
"Trả lời vấn đề của ta."
"Giơ tay ra đi, để ta cảm nhận một chút."
Phương Hưu đưa tay ra, Tiêu Sơ Hạ cũng đưa đôi tay trắng nõn xinh đẹp của mình ra nhẹ nhàng nắm chặt tay của Phương Hưu.
Nàng ta nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận.
Một lát sau, nàng ta mở mắt ra, lắc đầu: "Không được, với sức mạnh nói dối bây giờ của ta vẫn chưa làm được, phải tích lũy thêm mấy ngày nữa."
Mấy ngày sao?
Ánh mắt Phương Hưu chợt lóe lên, hắn cũng không hẳn là quá gấp.