Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 380 - Chương 380: Kẻ Yếu Và Sâu Bọ (2)

Chương 380: Kẻ yếu và sâu bọ (2) Chương 380: Kẻ yếu và sâu bọ (2)

So với phần lớn những ngự linh sư kẹt ở nhị giai không tiến triển thêm được gì thì hắn chỉ mất thêm mấy ngày nữa là có thể đột phá thành tam giai rồi.

Mỗi một cấp của một ngự linh sư là một sự thay đổi về thể chất, năng lực của nhất giai là xuất hiện, năng lực của nhị giai là tăng cường, năng lực của tam giai là thức tỉnh, tứ giai là lĩnh vực, còn ngũ giai thì không biết.

Sau khi đột phá thành tam giai, năng lực thống khổ sẽ thức tỉnh như thế nào Phương Hưu có hơi chờ mong.

Bởi vì điều đó đồng nghĩa với khoảng cách khiến lão bà của hắn cảm nhận được sự thống khổ gần hơn một bước!

"Ok, ta đi trước đây, lần sau chúng ta ngủ chung tiếp." Tiêu Sơ Hạ tinh nghịch nháy mắt, hài lòng rời đi.

Dáng vẻ kia giống như một phú bà bao phòng qua đêm với một người mẫu nam rồi lắc mông rời đi.

Kết quả, Tiêu Sơ Hạ vừa mở cửa ra đã chết lặng tại chỗ.

Nhóm người Dương Minh, Bạch Tề đứng ngoài cửa.

Thậm chí Dương Minh còn đang giơ tay muốn gõ cửa.

"Hưu ca, nên ăn sáng… Hắc đại lão? Sao ngươi ở phòng của Hưu ca vậy?"

Bọn người Dương Minh sững sờ, rồi lộ ra biểu cảm tôi hiểu tôi hiểu.

Sắc mặt Tiêu Sơ Hạ có chút mất tự nhiên, nhưng kinh nghiệm gạt người nhiều năm của nàng ta giúp nàng ta phản ứng lại ngay lập tức.

Giả vờ thành dáng vẻ điềm nhiên như không có gì việc gì.

"Trùng hợp dữ ha, các ngươi cũng đến gọi Hưu ca ca dậy ăn sáng đó hả? Không cần gọi nữa, ta vừa mới tới đánh thức hắn rồi."

"Ồ? Thì ra là vậy hả?" Dương Minh cười ranh mãnh, nheo mắt nhìn qua nhìn lại giữa Phương Hưu và Tiêu Sơ Hạ.

Hiển nhiên hắn ta không tin lời Tiêu Sơ Hạ nói.

"Đi thôi."

Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên, đi theo mọi người ra cửa.

Mọi người sau khi ăn sáng thì lên xe do tổng bộ sắp xếp.

Tổng bộ.

Trong căn cứ rộng lớn, có một tòa giảng đường được xây dựng theo hình bậc thang, chuyên dùng để thực hiện khóa huấn luyện lần này.

Ngự linh sư từ nhiều thành phố khác nhau trên đất nước lần lượt bước vào giảng đường.

Nhân số không nhiều lắm, chỉ có khoảng hơn một trăm người.

Nhưng hơn một trăm người này đều là những ngự linh sư tinh anh, nếu không thì là năng lực của bản thân có tiềm lực cực cao, hoặc là chỉ cần dựa vào thực lực của một mình bản thân là có thể đảm đương được tất cả.

Nhưng mà tính cách đặc thù của ngự linh sư đã định trước rằng một khi gộp lại bọn họ chung vào một chỗ, thế nào cũng xảy ra mâu thuẫn.

Khi nhóm người Phương Hưu bước vào phòng học được xếp theo hình bậc thang thì thấy chỗ ngồi của hàng thứ nhất đã có hai tên ngự linh sư đang đối chọi gay gắt.

Đó là hai nam thanh niên, một người đứng chắp tay, coi trời bằng vung, một người hai tay đút túi, không xem đối thủ ra gì.

"Đây là chỗ của ta, cút ngay."

"Kẻ yếu phải ngồi ở trong góc đấy."

"Ha? Ngay cả thực lực của ta cũng không cảm nhận được sao? Sâu bọ."

"Cảm nhận? Ngại quá, ta không có hứng thú với kẻ yếu."

"Hừ, sâu bọ lúc nào cũng như ếch ngồi đáy giếng."

"Ha, kẻ yếu chỉ biết tự nói tự nghe."

Hai người trái một câu sâu bọ, phải một câu kẻ yếu, mặc dù lời nói khác nhau nhưng ý muốn diễn đạt không hề khác nhau một chút nào.

Nhưng mà quần chúng ăn dưa ở một bên lại không chờ nổi.

"Đánh đi!"

"Đánh mẹ hắn đi!"

"Hai người sủa nửa ngày rồi mà không ra tay à!"

Một đám ngự linh sư hóng hớt không chê lớn chuyện ở một bên ầm ĩ kêu gào.

Kết quả hai người giằng co căn bản không hề nhúc nhích chút nào mà ngược lại, họ không hẹn mà cùng liếc nhìn xung quanh, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.

"Ồn ào thật đấy."

"Đúng là ồn ào thật."

Bùm!

Một ngọn lửa dữ dội đột nhiên bùng cháy ở chỗ hai người đang đứng.

Cả người đứng chắp tay và người hai tay xỏ túi đều lập tức bị thổi bay ra ngoài, đồng thời quần áo còn bị bén lửa.

Hai người hoảng sợ vội vàng lăn lộn trên mặt đất, mới dập tắt được ngọn lửa.

Tuy nhiên sau khi lăn lộn thì khí chất mạnh mẽ không xem ai ra gì trước đó cũng biến mất không sót lại chút gì, mặt mũi cháy đen sạm, tóc và lông mày đều bị cháy xém, quần áo cũng bị cháy lủng vài lỗ lớn.

Trên hàng đầu tiên, ở ghế chính giữa có một ngọn lửa hình người đang cháy ở đó.

Sau khi ngọn lửa tiêu tán đi thì lộ ra một người đàn ông cường tráng có ánh mắt vô cùng kiêu ngạo, trên người mặc một bộ quần áo thoải mái, từng sợi tóc dựng thẳng lên.

Người đàn ông vừa xuất hiện, mọi người đồng loạt ồ lên.

"Hóa thân thành ngọn lửa! Hắn ta là Lâm Thiên Hà!"

"Cái gì! Hắn ta là ngự linh sư tứ giai duy nhất trong học viên ở khóa huấn luyện lần này, Lâm Thiên Hà đó hả!"

Những người chưa từng nghe nói tới tên của Lâm Thiên Hà thì sau khi nghe thấy mấy chữ ngự linh sư tứ giai thì lập tức khiếp vía.

Bình Luận (0)
Comment