Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 381 - Chương 381: Lĩnh Vực Băng Phong Của Lạc Thanh Tâm (1)

Chương 381: Lĩnh vực băng phong của Lạc Thanh Tâm (1) Chương 381: Lĩnh vực băng phong của Lạc Thanh Tâm (1)

Đây chính là tứ giai!

Cùng một đẳng cấp với đội trưởng của tổng bộ.

Ngự linh sư tứ giai rất hiếm trong cả nước, thậm chí trên thế giới cũng chỉ được mấy người, hiếm y như lông phượng sừng lân vậy.

Ngay cả tổng bộ cũng chỉ có năm đại đội trưởng là năm vị tứ giai mà thôi.

Thật không ngờ tới một trong số các chi nhánh của cả nước cũng có thêm một người tứ giai.

Khái niệm tứ giai của tổng bộ khác hoàn toàn với khái niệm tứ giai của chi nhánh.

Dù sao tổng bộ cũng là tổng bộ, cơ sở tài nguyên ở tổng bộ vượt xa các chi nhánh trên cả nước.

Điều này cũng mang ý nghĩ rằng ở chi nhánh có người đột phá tứ giai có độ khó cao hơn ở tổng bộ.

Sau khi dập lửa xong, thanh niên kẻ yếu và thanh niên sâu bọ định báo thù.

Nhưng nghe mọi người kinh ngạc hoảng sợ nói thì lập tức bỏ đi suy nghĩ muốn báo thù.

"Hừ! Cái nhục ngày hôm nay, ngày khác Diệp mỗ nhất định sẽ trả lại gấp mười lần."

“Hừ! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây..."

Lâm Thiên Hà căn bản không thèm nhìn bọn họ, coi hai người như chú hề.

Ngay cả những ngự linh sư kiêu ngạo cũng không dám có chút ý kiến nào với việc Lâm Thiên Hà ngồi ở vị trí trung tâm.

"Wow, Hưu ca, bên trong học viên có ngự linh sư tứ giai kìa, quả nhiên không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ được nha." Dương Minh cảm thán.

"Đi thôi."

Phương Hưu cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, mà tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống.

Cuộc cãi vã nhỏ nhặt giữa các ngự linh sư không khơi dậy được sự hứng thú của hắn, hắn đang chờ đợi màn trình diễn của vở kịch lớn đêm nay.

Sau khi bọn họ ngồi xuống thì bất chợt!

Nhiệt độ trong phòng học đột ngột hạ xuống!

Phòng học mới ban đầu coi như ấm áp tí thì nhiệt độ trong không khí tự dưng đạt đến âm độ.

Cộp cộp cộp...

Tiếng giày cao gót vang lên.

Anh mắt của mọi người lập tức tập trung ở cửa ra vào.

Một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi có dáng người cao gầy, mặc sườn xám màu tím lộng lẫy đi vào phòng học.

Khuôn mặt nàng ta lạnh như băng, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt lạnh lẽo cao ngạo như không có tiêu cự, tóc dài tới eo đen mượt như thác nước xõa sau lưng.

Khi nàng ta di chuyển, ở giữa đường xẻ tà của sườn xám có thể nhìn thấy một đôi chân thon dài trắng nõn.

Mà khi cô gái sườn xám đến gần thì nhiệt độ trong phòng học càng hạ thấp hơn.

Rất hiển nhiên là tất cả hơi lạnh đều tản ra từ trên người cô gái sườn xám kia.

Giây lát sau, cô gái đi đến bục giảng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét qua đám người phía dưới.

Đôi mắt lạnh lẽo kia giống như một con dao nhọn, sượt qua trái tim của mọi người.

Ngự linh sư có hơi cà lơ phất phơ cũng không khỏi ngồi nghiêm chỉnh đàng hoàng lại.

Chỉ có trong đôi mắt kiêu ngạo của Lâm Thiên Hà ngồi hàng ghế đầu tiên hiện lên vẻ hứng thú.

Đột nhiên cô gái sườn xám lên tiếng, nàng ta nhếch đôi môi đỏ mọng.

"Lạc Thanh Tâm, đội trưởng của tiểu đội Phù Sinh Như Mộng, đồng thời cũng là giáo viên tiết này của mọi người."

Trong đám người lập tức xuất hiện vài tiếng cảm thán.

"Nàng ta là Lạc Thanh Tâm - một trong đại đội trưởng của tổng bộ đó!"

"Ta nghe nói tổng bộ chỉ có năm người có thể đặt tên cho đội ngũ của mình, mà nàng ta là đội trưởng nữ giới duy nhất trong năm đại đội trưởng đó, hôm nay gặp mặt, không ngờ tới không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn xinh đẹp vậy nữa."

"Đúng vậy đó đúng vậy đó, chỉ là có hơi lạnh, đúng là người đẹp lạnh lùng."

"Tại sao một trong năm đại đội trưởng có phái nữ vậy? Không công bằng!"

“Đi đi, muốn đánh đấm gì thì sang bên cạnh mà đánh, đừng ảnh hưởng bọn ta ngắm gái đẹp."

Ở bên trong góc hẻo lánh, Phương Hưu bình tĩnh nhìn chăm chú lên Lạc Thanh Tâm.

Lại là một đội trưởng à?

Đây là đội trưởng thứ hai hắn gặp ngoại trừ Ngôn Trường Thọ.

Có thể khống chế thay đổi nhiệt độ xung quanh thế này, là có liên quan đến năng lực hệ băng sao?

Từ khi Lạc Thanh Tâm vừa xuất hiện là đôi mắt Triệu Hạo ở bên cạnh như bị nam châm hút vào, tầm mắt dính chặt lấy người và trên của Lạc Thanh Tâm, không cách nào rời đi được.

"Hưu ca, hình như ta lại yêu rồi."

"Ngươi yêu một ngày tám trăm lần!" Bàn Tử khinh bỉ nói: "Nếu như ta nhớ không lầm thì lần cuối cùng ngươi yêu là chưa đầy một giờ trước, lúc ăn sáng đối tượng của ngươi là chị gái nhân viên phục vụ trong nhà hàng đó."

"Ngươi thì biết cái gì, lần trước ta nói đùa thôi lần này là thật đấy, cái cảm giác tim đập thình thịch này ngươi không hiểu đâu."

Triệu Hạo trông như phản bác lại Bàn Tử, nhưng lại không thèm nhìn Bàn Tử lấy một cái, đôi mắt vẫn dính chặt trên người Lạc Thanh Tâm.

"Còn tim đập thình thịch nữa chứ, ta thấy từ đây về sau ngươi có bị ngừng tim thì cũng không cần máy điều hòa nhịp tim đâu, chỉ cần tìm cho ngươi một người phụ nữ là trái tim ngươi tự động đập lại ngay."

Bình Luận (0)
Comment