Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 384 - Chương 384: Trò Chơi (1)

Chương 384: Trò chơi (1) Chương 384: Trò chơi (1)

Vì thế, Phương Hưu làm lơ ánh mắt khó hiểu của Lạc Thanh Tâm, tay đặt lên phía trên mặt băng, miệng Thao Thiết tham lam cắn nuốt lĩnh vực trong hàn băng.

Cắn nuốt hàn băng càng nhiều, sự thông suốt trong mắt hắn càng tăng lên, cắn nuốt trong một thời gian dài, bí mật của tứ giai đã lộ ra hết toàn bộ trước mặt hắn, không sót chút nào.

Trên bục giảng, Lạc Thanh Tâm đang giảng về tứ giai, nhưng mà một chữ Phương Hưu cũng không nghe lọt.

Bởi vì kiến thức thật sự không bao giờ là dựa vào nghe được từ bên ngoài, mà phải là chính bản thân mình chủ động học hỏi.

Hắn càng cắn nuốt không ngừng, tần suất Lạc Thanh Tâm nhìn về phía hắn cũng càng ngày càng cao.

Tuy rằng mỗi lần đều như vô tình liếc qua, nhưng liếc liên tiếp mấy lần, điều này khiến cho Tiêu Sơ Hạ cũng là nữ nhân lập tức cảnh giác.

Nàng ta lặng lẽ ngó đầu qua: “Hưu ca ca, không biết sao ta cứ cảm thấy Lạc tỷ tỷ đang nhìn lén ngươi?”

"Câm miệng.”

Tiêu Sơ Hạ lập tức bẹp miệng nhỏ.

"Hưu ca ca, có phải ngươi cũng thích Lạc tỷ tỷ không, cũng đúng, dù sao thì Lạc tỷ tỷ ưu tú như vậy, lớn lên rất xinh đẹp, năng lực còn vô cùng xuất chúng, không giống ta…”

“Biến.”

"Ngươi! Hừ!”

Lúc này, Lạc Thanh Tâm đột nhiên phất phất tay.

Theo động tác của nàng ta, hàn băng trong sân nháy mắt tiêu tán hết.

Chỉ nghe nàng ta lạnh lùng nói: "Lĩnh vực của mỗi người đều khác nhau, các ngươi có thể tham khảo, nhưng không thể bắt chước theo, nếu không các ngươi vĩnh viễn không tìm được con đường riêng của mình, vì đề phòng con đường phía trước của các ngươi tạo ra quá nhiều ảnh hưởng, ta thu lại lĩnh vực trước.”

Lĩnh vực băng phong bị thu hồi, miệng Thao Thiết của Phương Hưu cũng thuận thế đóng lại.

Kế tiếp, nàng ta lại nói một ít kiến thức về tứ giai, sau đó thì tan học.

Cạch, cạch, cạch…

Âm thanh sắc bén của giày cao gót đi trên mặt đất dần dần đi xa.

Khi Lạc Thanh Tâm rời đi, Lâm Thiên Hà bị đóng thành băng trước đó cũng chậm rãi tan ra.

Nhưng Triệu Hạo vẫn bị đóng băng như cũ, không có chút dấu hiệu tan ra nào.

Hai người đối lập, chọc cho đám người Dương Minh cười ha ha.

"Nhật Thiên, ngươi bị nhắm vào rồi.”

"Cũng đúng, ai bảo ngươi một hai đi khiêu khích quyền uy của Lạc Thanh Tâm, người ta vừa lập uy xong, ngươi lại nhảy ra, này không phải tìm chết à?”

Thời gian nghỉ giải lao này, có lẽ do bị kinh sợ bởi Lạc Thanh Tâm, đám ngự linh sư vốn dĩ kiêu ngạo không chịu phục tùng này, thế mà lại không tụ tập sinh sự.

Rất nhanh, tiết thứ hai đã bắt đầu.

Lần này không phải một người đi tới, mà là hai người.

Một cô gái dịu dàng khoảng 27-28 tuổi, mặc áo thun trắng đơn giản và quần jean bó, đẩy một nam nhân khoảng 20 tuổi, đầu như ổ gà, ngồi trên xe lăn.

Hai người họ đi với nhau tạo nên sự chú ý rất lớn, một người dịu dàng đứng đắn, giống như chị lớn nhà bên.

Một người quần áo luộm thuộm, đầu tóc bù xù, đeo cặp kính gọng đen cồng kềnh, giống như trạch nam.

Quan trọng nhất là, xe lăn của người nam này hình như được chế tạo đặc biệt, còn có một cái bàn, bên trên đặt một chiếc laptop rất ngầu, xung quanh còn có đèn led 24 màu, cực kỳ hoành tráng.

Khi hai người tiến vào, ánh mắt của toàn bộ ngự linh sư đều tập trung ở trên người hai bọn họ.

Nữ tử bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, sắc mặt có chút ửng hồng, đầu hơi cúi, đẩy xe lăn lên trên bục giảng.

Còn nam tử thì vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, hai tay đánh bàn phím như đánh đàn dương cầm, hoàn toàn đắm chìm ở trong đó mà không để ý xung quanh.

"Tiểu Thiên, Tiểu Thiên.” Nữ tử nhẹ giọng gọi hai tiếng, nhưng nam tử mắt điếc tai ngơ.

Nữ tử càng thêm khó xử, dùng sức đẩy đẩy nam tử tên Tiểu Thiên.

Lúc này Tiểu Thiên mới phục hồi lại tinh thần từ thế giới trò chơi, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Lại làm sao vậy, chị Hiểu Lan? Không phải ta đã ăn xong bữa sáng rồi sao?”

Sắc mặt nữ tử lập tức tối xuống, cố nén lửa giận không phát tác.

"Đến phòng học rồi, tiết này do ngươi giảng bài.”

"A?” Trong mắt Tiểu Thiên hiện lên vẻ mờ mịt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bốn phía.

"Sao lại nhiều người như vậy?”

"Đến lượt ngươi giảng bài, ngươi nhanh lên, lấy bản thảo ta chuẩn bị cho ngươi, đọc đi.”

"Bản thảo? Ta để quên ở nhà rồi.”

"Cái gì!?” Nữ tử không nén được lửa giận nữa, hoàn toàn bộc phát.

"Hùng Thiên Quảng! Trước khi xuất phát ta đã nói với ngươi thế nào! Ta biết ngươi sẽ không giảng bài, nên thức suốt đêm viết bản thảo cho ngươi, thế mà ngươi quên mang theo!”

Cái tên Hùng Thiên Quảng vừa xuất hiện, lập tức vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc từ bên trong đám học viên.

"Không thể nào, cái tên trạch nam này mà là đội trưởng tiểu đội Anh Hùng, Hùng Thiên Quảng? Anh hùng thế này sao?”

Bình Luận (0)
Comment