Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 383 - Chương 383: Mẹ Kiếp, Hôm Nay Ngươi Dũng Cảm Thật !

Chương 383: Mẹ kiếp, hôm nay ngươi dũng cảm thật ! Chương 383: Mẹ kiếp, hôm nay ngươi dũng cảm thật !

Răng rắc, răng rắc…

Âm thanh đông lại liên tục truyền đến, lúc này Lâm Thiên Hà chỉ còn mỗi cái đầu là chưa đóng băng.

"Giờ ta ra đằng sau nhận phạt còn kịp không?” Lâm Thiên Hà gượng cười nói.

"Ngươi nói xem?”

Giây tiếp theo, cái đầu của Lâm Thiên Hà cũng đã bị đóng băng nốt, cả người biến thành một bức tượng băng.

"Phạt ngươi tiết này bị đông cứng nghe giảng bài.”

Sau đó, đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp của Lạc Thanh Tâm nhìn lướt qua mọi người, hờ hững nói: "Còn có ai muốn được đông lạnh để nghe giảng nữa không?”

Bên trong sân không có lấy một tiếng động.

Tuy rằng phần lớn ngự linh sư có tính cách vặn vẹo, nhưng tính cách vặn vẹo chứ không phải đồ ngốc.

Đến cả học viên mạnh nhất ở đây là Lâm Thiên Hà cũng đã bị đông thành tượng băng rồi còn ai dám chọc Lạc Thanh Tâm nữa?

Thế mà lại có người dám thật.

"Ta muốn được đông lạnh để nghe giảng bài!”

Lời vừa nói ra, tất cả ồ lên, sôi nổi quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Triệu Hạo đứng lên.

Bàn Tử: “Mẹ nó! Hôm nay ngươi dũng cảm vậy!”

Dương Minh: "ĐM! Hôm nay ngươi dũng cảm thật đấy!”

So sánh với hai người này, rõ ràng Bạch Tề có tố chất hơn rất nhiều, vẻ bàng hoàng hiện lên trên bản mặt liệt của hắn ta, nhìn Triệu Hạo đang ngẩng đầu ưỡn ngực, cuối cùng thốt ra hai chữ.

"Lợi hại!”

Triệu Hạo vừa đứng dậy đã nổi bật nhất trong đám học viên.

"Không phải chứ, người anh em này là ai đây? Sao mà can đảm vậy?”

"Không cần phải tìm chết như vậy chứ?”

"Mặc kệ hắn là ai, từ hôm nay trở đi hắn chính là thần tượng của ta!”

Lạc Thanh Tâm nhìn Triệu Hạo, khẽ nhíu mày.

"Giáo viên Lạc, ta tên Triệu…”

Triệu Hạo còn chưa nói xong tên mình.

Trong nháy mắt bị một luồng khí lạnh đánh tới, cả người trực tiếp biến thành tượng băng.

Thấy cảnh tượng này, Tiêu Sơ Hạ cười tới ngã trước ngã sau, ôm bụng kêu đau.

Sở dĩ Tiêu Sơ Hạ cười tới vậy là vì người đầu têu chính là nàng ta.

Nàng ta nói với Triệu Hạo, bước đầu tiên để theo đuổi con gái là phải khiến đối phương nhớ kỹ ngươi.

Còn cơ hội nào có thể khiến Lạc Thanh Tâm nhớ kỹ hơn lúc này sao?

Ngươi nghĩ mà xem, thời điểm không một ngự linh sư nào dám lên tiếng, đột nhiên ngươi đứng lên.

Có phải rất dũng cảm không? Khiến người người người chú ý?

Triệu Hạo nghe vậy thì tin ngay, vì thế mà giờ mới có cảnh tượng này.

Sau khi đóng băng Triệu Hạo, Lạc Thanh Tâm không hỏi còn có người nào muốn được đông lạnh để nghe giảng nữa.

Hiển nhiên nàng ta cũng ý thức được các học viên đều là ngự linh sư, đầu óc không được bình thường cho lắm, nếu hỏi tiếp, nói không chừng sẽ có người cảm thấy chơi vui, lại đứng ra.

Nàng ta trở lại phía trên bục giảng, bắt đầu tiết học đầu tiên của hôm nay.

"Sức mạnh ta vừa mới sử dụng tên là lĩnh vực, đó là năng lực riêng của ngự linh sư tứ giai, sau khi các ngươi đạt tới tứ giai, thì sẽ có thể đem năng lực của bản thân hóa thành lĩnh vực.

Trong số các ngươi có không ít ngự linh sư tam giai, hiểu rõ được sức mạnh của lĩnh vực, trong tương lai có thể trợ giúp các ngươi tiến giai.”

Nàng ta vừa dứt lời, không ít ngự linh sư lộ vẻ mặt suy ngẫm, bắt đầu cẩn thận cảm nhận hàn băng xung quanh.

Một số người cố chịu rét lạnh, đặt tay lên trên mặt băng, cảm nhận lực lượng của lĩnh vực ẩn chứa bên bên trong hàn băng.

Có người trực tiếp lè lưỡi liếm băng, sau đó đầu lưỡi bị dính vào trên mặt băng không lấy ra được.

Phương Hưu cảm nhận lĩnh vực trước mặt, phát hiện hình như bên trong hàn băng đều có linh tính ẩn hiện, vận chuyển theo một quy luật huyền ảo nào đó.

Đột nhiên, tay trái của hắn vỡ ra một lỗ hổng, miệng Thao Thiết lập tức hiện ra, cắn hàn băng.

Giống như ăn đậu hũ, những hàn băng kiên cố như không thể bị phá vỡ trực tiếp bị cắn ra một khối.

Sau khi nuốt khối băng xuống, một cảm giác huyền diệu khó có thể giải thích được hiện lên trong lòng, đáy mắt Phương Hưu ánh lên một tia thông suốt.

Đây là lĩnh vực sao?

Quả nhiên, kiến thức đến từ việc cắn nuốt.

Miệng Thao Thiết của hắn như đã nếm được ngon ngọt, lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Lúc này, hắn cảm nhận được rõ ràng một ánh mắt lạnh lùng xen lẫn kinh ngạc dừng lại ở trên người mình.

Là ánh mắt của Lạc Thanh Tâm.

Phương Hưu cũng không để ý, nhất định các đội trưởng đã sớm cùng bộ trưởng nói chuyện, bọn họ sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì khiến bản thân mình bị mọi người để ý.

Ngay cả lĩnh vực cũng có thể cắn nuốt sao?

Không hổ danh là miệng Thao Thiết, chẳng qua lấy thực lực hiện tại của ta, đại khái chỉ có thể cắn nuốt lĩnh vực ở trạng thái yên lặng này.

Một khi Lạc Thanh Tâm tiến vào trạng thái công kích, chỉ sợ sẽ không kịp cắn nuốt.

Nên là bây giờ vừa lúc mượn cơ hội này cắn nuốt nhiều chút.

Bình Luận (0)
Comment