Ầm!
Bình nước ngay lập tức nổ tung, như là trúng thiên đao vạn quả, hóa thành bột mịn.
Nam tử tóc mào gà sững người tại chỗ.
Mặt mày toàn bộ ngự linh sư đều biến sắc!
Phương Hưu nhíu mày, nhìn tường gió chậm rãi biến mất, lại nhìn hình ảnh nhân vật trong trò chơi, trong mắt toát ra một chút suy tư.
Hiện thực hóa trò chơi sao?
Đây là năng lực của Hùng Thiên Quảng?
Bời vì trầm mê vào game cực độ, cho nên năng lực thức tỉnh ra có quan hệ với game?
Chẳng qua lúc này đây, toàn bộ phòng học đều rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ có âm thanh Hùng Thiên Quảng chơi game.
Mọi người không phải đồ ngốc, lần này hiện thực hóa là tường gió, vậy lần sau có phải trực tiếp hiện thực hóa nhân vật trong trò chơi không?
Nhóm ngự linh sư dù tự tin vào bản thân, nhưng cũng không dám nói bản thân mình có thể đánh bại nhân vật ảo trong game.
Cứ như vậy, mọi người yên lặng nhìn Hùng Thiên Quảng đánh game hết tiết.
Thời gian tan học vừa đến, nữ tử tên Hiểu Lan lập tức đẩy Hùng Thiên Quảng đi, đầu cũng không quay lại, hình như do cảm thấy mất mặt.
Sau khi Hùng Thiên Quảng đi rồi, nhân viên công tác của tổng bộ xuất hiện, dẫn mọi người đi ăn cơm trưa, tất cả đều thể hiện ra sự bình thản, giống như đây chỉ là một lần huấn luyện bình thường.
Trong đám học viên chỉ có Phương Hưu biết, ban đêm sẽ bắt đầu cảnh gió tanh mưa máu.
Rất nhiều chuyện lớn phát sinh, thường đều là vào một ngày bình thản cùng với sự tới lui không có gì bất thường
Chuyện khác không đáng nhắc tới là, Triệu Hạo không ăn cơm trưa.
Buổi chiều.
Mọi người tiếp tục đi học, lần này người tới khá là bình thường.
Là một người đàn tuổi trung niên, tuy dáng người không cao nhưng mười phần mạnh mẽ, trên mặt để râu, mặt mũi dữ tợn và hơi thở nhiệt huyết.
So sánh với Lạc Thanh Tâm và Hùng Thiên Quảng, người đàn ông trung niên kia có vẻ lớn tuổi hơn rất nhiều, khoảng hơn ba mươi tuổi, lưng thẳng tắp, hình như là từ quân đội đi ra.
Hắn ta vừa lên bục giảng, không có chút dư thừa vô nghĩa nào, một đôi mắt như hổ nhìn quét qua toàn trường, uy áp của ngự linh sư tứ giai trộn lẫn sát ý cuồng bạo quét qua toàn bộ phòng học.
Bất cứ ai đối diện với ánh mắt của hắn ta, đều cảm thấy giống như bị mãnh hổ theo dõi, sợ hãi từ đáy lòng toát ra.
“Đều con mẹ nó nghe kỹ đây, lão tử tên là Lý Hiếu Nho, đội trưởng tiểu đội Hãm Trận, nhưng lão tử không thích người khác gọi ta là đội trưởng, muốn gọi thì gọi tướng quân, nghe rõ chưa?”
“Đã rõ!” Không ít ngự linh sư vội vàng trả lời, cảm giác sợ hãi khi bị huấn luyện như quân đội.
“Chưa ăn cơm à! Nói to lên!”
“Đã rõ!!”
“Rất tốt, bình thường lão tử rất bận, không có nhiều thời gian để huấn luyện đám tân binh các ngươi, lát ta sẽ truyền dạy lại kinh nghiệm đối phó với quỷ dị, dựng lỗ tai lên mà nghe cho rõ, tất cả đều là kinh nghiệm mà lão tử trải qua sinh tử mới tổng kết ra được.”
Mọi người vội vàng dựng lỗ tai lên, không biết vì sao, lời nói của Lý Hiếu Nho khiến người ta cảm thấy rất đáng tin.
Tuy rằng hắn ta rất thô lỗ, tên của hắn ta cùng với hắn ta không chút liên quan nào, nhưng cảm giác đối phương có thực lực rất mạnh.
Lý Hiếu Nho vừa lòng khẽ gật đầu: “Tất cả mọi người nhớ cho kỹ, đối mặt với quỷ dị thì quan trọng nhất chính là, mạnh mẽ!”
Mạnh mẽ!?
Trong mắt mọi người hiện ra vô số dấu chấm hỏi.
“Đúng vậy! Chính là mạnh mẽ! Người xưa nói, mãnh sĩ thật sự có can đảm đối diện trực tiếp với quỷ dị, mãnh sĩ thật sự có can đảm xông vào quỷ vực, quỷ dị cấp S các loại!? Sống là mãnh sĩ, chết là mãnh quỷ…”
Đám người nghe hai câu đầu còn cảm thấy dõng dạc hùng hồn, nhưng mà càng nghe càng thấy sai sai, sắc mặt cũng càng này càng kỳ quái.
“Không biết sao ta cảm thấy vị Lý tướng quân này có chút văn hóa, nhưng mà không nhiều.”
Tiêu Sơ Hạ ở một bên chế nhạo.
Đám người Dương Minh nhao nhao gật đầu theo, sâu sắc tán đồng.
Cứ như vậy, cả tiết này đám người chỉ có nghe Lý Hiếu Nho nói, rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nhưng vị Lý tướng quân này không tự nhận thức được, tự mình cảm thấy rất hay, càng nói càng hăng say, dáng vẻ kia, như hận không thể giết mấy quỷ dị để trợ hứng.
Một giờ sau, dạy quá giờ nên Lý tướng quân bị nhân viên công tác kéo xuống.
Mà người lên bục giảng tiếp theo là người quen của Phương Hưu, Ngôn Trường Thọ.
Trên người hắn ta khoác bành tô, trang phục rất ổn thỏa, tay cầm gậy chống nạm vàng ở tay cầm, ưu nhã thong dong đi lên bục giảng.
Nhìn bên ngoài, Ngôn Trường Thọ so với mấy người trước đó là giống người bình thường nhất.
Rốt cuộc trước đó vài người thì một người lạnh lùng, một tên trạch nam, một mãnh sĩ, chỉ có hắn ta là thân sĩ ưu nhã.