Chỉ có Phương Hưu biết, nhìn ngoài càng giống người, ngược lại càng không phải người.
Có lẽ là khiếm khuyết chỗ nào, thì sẽ càng thêm để ý chỗ đấy, rồi cố tình giả vờ giả vịt, biểu hiện khiếm khuyết của của bản thân ra ngoài.
Ngôn Trường Thọ đúng là như thế.
Một tiết này hắn ta không có bất kì hành động gì khác thường, chỉ nghiêm túc giảng bài, hơn nữa những kiến thức hắn ta giảng dạy cũng rất hấp dẫn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn ta giảng về quỷ dị, từ bên ngoài vào đến tế bào, hắn ta liệt kê rất nhiều chủng loại quỷ dị, lấy kết quả thí nghiệm về tế bào của bản thân ra cho mọi người xem.
Rất nhiều ngự linh sư giết không ít quỷ dị, nhưng hôm nay mới thật sự hiểu về quỷ dị.
Nghiêm khắc mà xét, tiết học này của Ngôn Trường Thọ vô cùng hữu ích.
Tiết học cuối cùng, là của ngự linh sư được phong là số một Châu Á, Phương Mạc Ly.
Nhưng mà kỳ quái là, Phương Mạc Ly lại không xuất hiện.
Rất nhanh, nhân viên công tác xuất hiện, xin lỗi mọi người: “Thật ngại quá mọi người, đội trưởng Phương đột nhiên có việc, tiết học này tạm thời hủy bỏ, hiện tại mọi người có thể nghỉ ngơi một tiếng, một tiếng sau bộ trưởng của tổng bộ sẽ phát biểu tổng kết.”
Nghe tin Phương Mạc Ly không tới được, một số người bắt đầu oán giận.
Bởi vì rất nhiều người tới là vì Phương Mạc Ly, ngự linh sư số một của Châu Á, tên tuổi rất có tiếng.
Tin tức này khiến Phương Hưu âm thầm nhíu mày, có biến cố gì sao? Hay là do tổng bộ cố ý?
Nhiệm vụ đánh lén Ngôn Trường Thọ tại đại hội khen thưởng, người thích hợp nhất là Phương Mạc Ly.
Hắn ta có kiếm Hiên Viên, chiến lực mạnh nhất tổng bộ, thậm chí mạnh nhất Châu Á, để hắn ta ra tay, nhất định là không có sơ sót, nhưng hiện tại tiết học này Phương Mạc Ly cũng không đến.
Suy đoán một lúc, Phương Hưu bèn từ bỏ, dù sao Phương Mạc Ly có tới dạy học hay không thì cũng không ảnh hưởng gì cả, nếu kế hoạch có biến cố, thì cùng lắm thì hắn sống lại rồi nghĩ kế hoạch khác là được.
Mất một lúc, các học viên đều đi ra sân thể dục bên ngoài.
Lúc này, Dương Minh tiến lại gần: “Hưu ca, chúng ta cũng ra đi, ta muốn tranh thủ ra ngoài rít điếu thuốc.”
Phương Hưu gật đầu, đi bên ngoài một chút, biết đâu có thể phát hiện một ít dấu vết còn sót lại.
Đúng lúc mọi người định rời khỏi chỗ này.
Từ sau lưng truyền đến một giọng nói liên tục run rẩy: “Chờ…từ từ…ta!”
Mọi người quay đầu lại, phát hiện là Triệu Hạo đang rã đông, lúc này sắc mặt hắn ta trắng bệch, từng cái lỗ chân lông đều đang run rẩy, trên tóc, lông mày rồi lông mi còn đọng tuyết trắng kết thành băng.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của hắn ta, đám người Tiêu Sơ Hạ không có đạo đức cười to.
Kết quả ai ngờ là, Triệu Hạo thế mà cũng cười theo, còn cười rất vui vẻ.
“Trời ạ, tên nhóc nhà ngươi bị đông lạnh đến choáng váng à? Sao vui vẻ thế?” Dương Minh kinh ngạc nói.
Triệu Hạo run run rẩy rẩy trả lời: “Hắc hắc… ta cùng Lâm Thiên Hà đều bị đông lạnh, vì sao lại làm đông lại ta lâu hơn? Này chứng minh Thanh Tâm… để ý ta hơn.”
“Xong rồi, thật sự bị đông lạnh đến choáng váng rồi.” Dương Minh lắc lắc đầu.
“Vô phương cứu chữa.” Tiêu Sơ Hạ lắc lắc đầu.
“Ngươi… Các ngươi thì biết cái gì, được bao bọc trong khối băng tràn ngập mùi thơm cơ thể của Thanh Tâm, thật là… là vô cùng hạnh phúc.”
Mọi người: “...”
Bọn họ có nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu, Triệu Hạo đến tột cùng là làm thế nào ở trong khối băng ngửi được mùi thơm cơ thể? Lượng tử mùi hương cơ thể à?
Bởi vì khối băng là do Lạc Thanh Tâm tạo ra, cho nên dựa theo nguyên lý lượng tử, trong đó nhất định có chứa lượng tử mùi hương cơ thể của nàng ta?
Nhưng mà cũng may là mọi đều biết Triệu Hạo là tên biến thái, cũng không quá để ý ngôn từ kinh thiên động địa của hắn ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến đại hội khen thưởng.
Nhưng mà địa điểm tổ chức đại hội khen thưởng không phải ở hội trường bậc thang, mà là chuyển dời đến hội trường chuyên môn để tổ chức đại hội.
Nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, bên ngoài hội trường nơi nơi đều là binh lính vác súng trên vai, đạn lên nòng, bên trong toàn bộ đều là đạn linh tính.
Này là lực lượng phòng ngự bên ngoài, có Phương Hưu nhắc nhở trước đó, tổng bộ nhất định còn chuẩn bị không ít lực lượng ngầm.
Đám người ngự linh sư tiến vào hội trường, dưới sự an bài của nhân viên công tác, ngồi xuống vị trí của mình.
Trải qua sự chấn nhiếp của nhóm đội trưởng, giống như trong tưởng tượng, hiện tại mỗi người đều mười phần thành thật, đặc biệt là cảm nhận được không khí nghiêm túc trong hội trường, cũng bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh lại.
Dưới không khí nghiêm túc này, khi mấy vị đội trưởng cùng nhau xuất hiện, đã đạt đến đỉnh cao.
Lạc Thanh Tâm, Hùng Thiên Quảng, Lý Hiếu Nho, Ngôn Trường Thọ, nhưng vẫn không thấy Phương Mạc Ly.