Ngôn Trường Thọ có bị hắc hỏa thiêu đốt toàn thân cũng không ngăn được hắn ta cười điên cuồng, hắn ta như muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Phương Hưu, nhưng mà nhất định phải khiến hắn thất vọng rồi.
Trên mặt Phương Hưu chỉ có sự bình tĩnh.
"Ồ? Vậy à?"
Một giây sau hắn đưa tay trái ra, lòng bàn tay bỗng nhiên rách ra một đường lộ ra hàm răng sắc bén dữ tợn.
Năng lực nuốt chửng mạnh mẽ bạo phát từ miệng Thao Thiết, những quỷ dị xà trùng gần đó lập tức bị hút vào trong miệng Thao Thiết.
Rộp rộp...
Tiếng nhai nuốt vang lên.
Linh tính vừa tiêu hao lúc trước của Phương Hưu lập tức khôi phục lại.
Tiếng cười của Ngôn Trường Thọ im bặt.
"Ngươi có thể nuốt chửng quỷ dị ư?"
"Khó lắm hả?"
"Khốn nạn!" Ngôn Trường Thọ nổi giận: "Cho dù ngươi cũng có thể nuốt chửng quỷ dị thì sao? Sức mạnh lĩnh vực của ngươi không có cách nào bổ sung được, đợi đến khi tiêu hao hết sức mạnh lĩnh vực rồi thì ngươi chết chắc!"
Hắn ta không còn chủ động tấn công mà cố hết sức né tránh, chờ đợi sức mạnh lĩnh vực tiêu tan.
Chiêu thung lũng triệu hoán sư và phân tranh vô hạn lúc trước tung ra đã trở nên nhạt dần đi, hiển nhiên sức mạnh để duy trì bọn chúng sắp hết.
Ánh mắt Phương Hưu lộ ra vẻ trầm tư, phần thắng đang nghiêng về phía Ngôn Trường Thọ, cho dù bây giờ có tung ra lĩnh vực cuối cùng là lĩnh vực băng phong thì cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.
Mặc dù Song Long Giới có thể chứa đựng lĩnh vực, nhưng dù sao dung lượng của nó cũng có giới hạn, không thể bền bằng chính chủ cường giả tứ giai thi triển được.
Thật ra muốn giết Ngôn Trường Thọ cũng không khó, một là gọi Phương Mạc Ly đến đây hai là để hai đội trưởng tổng bộ tới, thông qua đánh tiêu hao để mài chết hắn ta.
Nhưng vấn đề là đội trưởng tổng bộ không thể nào phân thân được.
Như vậy chỉ còn một cách cuối cùng, đột phá lên tam giai!
Một khi đột phá lên tam giai, thì có thể điều động càng nhiều sức mạnh của mặt nạ nguyên sơ, đối mặt với cường giả tứ giai chưa hẳn không có sức đánh một trận ra trò.
Với lại điểm mấu chốt của tam giai không phải là tăng cường sức mạnh mà là thức tỉnh năng lực!
Phương Hưu liên tục nuốt chửng quỷ dị xà trùng xung quanh, muốn mượn chúng đột phá lên tam giai, nhưng không làm nên trò trống gì, hoàn toàn như hạt cát trong sa mạc.
Dường như hắn gặp phải một loại tắc nghẽn nào đó, quá trình từ nhị giai tấn lên tam giai không phải tích lũy về lượng mà là thay đổi về chất.
Quỷ dị xà trùng chỉ là tầng dưới chót nhất của thế giới bên kia mà thôi, cấp bậc quá thấp để có thể tạo ra những thay đổi về chất.
Lại quay về nữa à?
Ngay lúc Phương Hưu nảy ra ý nghĩ quay về thì bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của một cô gái.
"A! Hưu ca cứu ta!"
Chỗ xúc tu tàn phá bừa bãi kia có bóng dáng của Tiêu Sơ Hạ xuất hiện từ hư không.
Những xúc tu tráng kiện quấn quanh tứ chi của nàng ta, còn có một đầu xúc tu trượt lên khuôn mặt mềm mại của nàng ta, như muốn chui vào trong cái miệng nhỏ nhắn đó.
Tiêu Sơ Hạ sợ tái mặt, nàng ta liều mạng giãy dụa nhưng như trứng chọi đá không làm nên trò trống gì, linh tính bị áp chế toàn bộ, không thể sử dụng được một chút nào.
Đúng lúc này một quả cầu lửa đen từ trên trời giáng xuống, bốn phía xung quanh Tiêu Sơ Hạ, nổ tung thiêu hủy những xúc tu trên người nàng ta, cũng quét sạch ra được một khoảng đất trống.
Tiêu Sơ Hạ nhân cơ hội khoảng trống vội vàng chạy đến phía sau lưng Phương Hưu, nàng ta bị hoảng sợ không nhẹ.
Cho dù biến thành như thế cũng không quên điệu đà, đôi tay nhỏ liên tục lau đi vết nhầy nhớt trên khuôn mặt.
Nàng ta vốn cho rằng bên cạnh Phương Hưu sẽ an toàn, ai mà ngờ vừa mới tới thì linh tính toàn thân bị áp chế, sau đó bị vô số xúc tu tấn công điên cuồng.
Phạm vi cuộc chiến của hai người quá rộng, chiến hỏa đã lan rộng ra hàng dặm xung quanh.
Trên mặt đất có vô số xúc tu đang sinh trưởng bị vô số trường kiếm đâm vào, hàng trăm nghìn binh sĩ đang chém giết loạn xạ, hắc hỏa quỷ dị thiêu rụi mặt đất, thi thể và tàn tích khắp nơi, như khung cảnh dưới địa ngục.
"Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng mình sẽ chết một cách ghê tởm vậy chứ, ban đầu ta còn đang ẩn thân ngon lành, ai mà biết vừa mới tới đây thì tất cả năng lực đều mất hết hiệu lực."
Nàng ta vừa mới dứt lời thì Phương Hưu giải trừ ảnh hưởng của chúng sinh bình đẳng trên người Tiêu Sơ Hạ.
"Ha! Khôi phục linh tính rồi nè!"
"Ngươi tới làm gì?" Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.
"Đương nhiên là người ta lo cho ngươi rồi..."
"Nói thật."
Tiêu Sơ Hạ tinh nghịch mỉm cười: "Tổng bộ đã loạn cào cào lên rồi, chẳng phải ta cảm thấy bên cạnh ngươi an toàn nhất sao?"
"Ừm, vậy ngươi ở đây chờ chết đi."
Tiêu Sơ Hạ: "???"