Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 404 - Chương 404: Đột Phá Tam Giai, Thức Tỉnh Năng Lực (1)

Chương 404: Đột phá tam giai, thức tỉnh năng lực (1) Chương 404: Đột phá tam giai, thức tỉnh năng lực (1)

"Không phải, ý ngươi là gì? Chờ chết là sao? Chẳng lẽ ngươi thấy chết mà không cứu hả? Ta còn phải làm việc cho ngươi ba năm nữa mà!"

Nàng ta nghĩ Phương Hưu không quan tâm đến nàng ta, nên vội vàng thể hiện giá trị của mình.

Phương Hưu lại lắc đầu: "Đừng có lo, ta cũng sẽ chết."

Tiêu Sơ Hạ: "..."

"Cảm ơn lời an ủi của ngươi, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Nàng ta cạn lời nói.

Cho đến bây giờ nàng ta còn tưởng rằng Phương Hưu đang nói đùa.

Nhưng mà nàng ta không biết Phương Hưu không bao giờ nói đùa.

Như để xác nhận lời của Phương Hưu nói, năm nhân vật trò chơi đang đấu với Ngôn Trường Thọ biến mất ngay tại chỗ.

Thung lũng triệu hoán sư hết thời gian.

Thung lũng triệu hoán sư giáp vừa biến mất thì những binh sĩ giữa sân cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.

"Ha ha ha..." Ngôn Trường Thọ điên cuồng cười, tiếng cười vang vọng cả không gian: "Phương Hưu! Tứ đại lĩnh vực đã tiêu tán hết hai rồi, ngươi chết chắc rồi!"

Rầm!

Cơ thể của Ngôn Trường Thọ đột nhiên to lên, vô số cục thịt do máu thịt tạo thành điên cuồng tuôn ra, càng ngày càng có nhiều xúc tu xuất hiện hơn, bọn chúng điên cuồng săn lùng những quỷ dị xà trùng xung quanh, nhét vào trong cơ thể.

Thân thể hắn ta càng ngày càng cao, vô số cục thịt chồng chất thành ngọn núi nhỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng gớm ghiếc này Tiêu Sơ Hạ tái mét mặt mày.

"Hưu ca, ngươi giải quyết nó nhanh đi, nó sắp đi qua rồi kìa!"

"Lần tiếp theo đi, đợi ta đột phá lên tam giai đã."

"Lần tiếp theo gì, chúng ta sắp chết tới nơi rồi kìa, lấy đâu ra lần tiếp theo?" Tiêu Sơ Hạ gấp muốn chết rồi, đối mặt với cái chết nàng ta không thể nào bình tĩnh như Phương Hưu được.

Mắt thấy Ngôn Trường Thọ lấy cứng đối cứng vọt tới kiếm vực vô tận và chúng sinh bình đẳng kia, gương mặt xinh đẹp của Tiêu Sơ Hạ càng tái hơn.

Nàng ta không muốn chết, càng không muốn chết trong tay quỷ dị buồn nôn như thế.

"Chờ tí đã Hưu ca! Ngươi vừa mới nói gì? Tam giai?" Tiêu Sơ Hạ như ý thức được gì đó.

"Không sai, lấy thực lực của nhị giai đấu với tứ giai chênh lệch quá lớn, có lẽ tam giai có thể thử một chút." Phương Hưu vẫn không hề hoang mang chút nào nói ra.

"Ta có thể giúp ngươi đột phá lên tam giai!"

Phương Hưu lập tức nhướng mày, một phát tóm được tay của Tiêu Sơ Hạ kéo nàng ta đến trước mặt mình, con ngươi bình tĩnh nhìn nàng ta thật kỹ.

"Không phải lúc trước ngươi nói không thể sao?"

"Ta... trước đó ta lừa ngươi." Tiêu Sơ Hạ né tránh, rụt rè nói.

"Con khốn chết tiệt, ngươi dám gạt ta!"

Huyết đồng bên mắt phải của Phương Hưu chợt hiện lên, hắc hỏa trên người lập tức bùng cháy dữ dội.

Tiêu Sơ Hạ giật mình, khóe mắt liếc thấy Ngôn Trường Thọ càng ngày càng gần, nàng ta lập tức khẩn trương: "Bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện đó, đột phá tam giai trước đi!"

Phương Hưu không hề mảy may gì tới sự lo lắng của Tiêu Sơ Hạ.

"Nhớ cho kỹ, chỉ duy nhất một lần này, không có lần sau nữa đâu đấy."

Tiêu Sơ Hạ vội vàng gật đầu.

Bấy giờ Phương Hưu mới buông cổ tay của nàng ta ra.

Sau khi được thả ra, Tiêu Sơ Hạ vội vàng phát động năng lực.

"Ngươi đã là ngự linh sư tam giai thành thạo!"

Nàng ta vừa mới nói dứt câu xong, Phương Hưu lập tức cảm giác được có một luồng sức mạnh kỳ lạ nào đó từ nơi sâu xa tiến vào trong cơ thể hắn.

Linh tính trong cơ thể bắt đầu sôi trào, cảm nhận được tâm linh may mắn trong cơ thể dâng lên.

Bên tai vang lên tiếng nói lo lắng của Tiêu Sơ Hạ: "Nhanh lên, ngươi tranh thủ thời gian tự lừa gạt bản thân, ngươi phải thật sự tin bản thân mình là ngự linh sư tam giai, chỉ khi ngươi tin tưởng thì năng lực mới có hiệu lực."

"Lừa gạt bản thân sao?" Phương Hưu lẩm bẩm, hắn đưa tay vào trong túi quần của Tiêu Sơ Hạ lấy ra một tấm gương trang điểm nhỏ.

Đưa tấm gương nhỏ đến trước mặt mình, nhìn thấy bản thân phản chiếu trong gương.

Bỗng dưng trong mắt Phương Hưu hiện lên tia máu, bóng người trong gương cũng đồng thời bộc phát ánh sáng màu máu chói mắt.

"Ta là ngự linh sư tam giai."

Tia máu càng ngày càng phát sáng chói mắt hơn, linh tính kỳ dị thôi miên Phương Hưu.

Không sai, hắn lợi dụng năng lực thôi miên huyết đồng của bản thân, để hắn tin tưởng mình đã đạt đến tam giai.

Ngay lúc Phương Hưu thành công lừa gạt bản thân thì tâm linh may mắn kia càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn, linh tính liên tục sôi trào.

Đúng lúc này Tiêu Sơ Hạ hét lên một tiếng: "Nó... nó xông tới rồi kìa!"

"Chịu chết đi! Phương Hưu!"

Cả người Ngôn Trường Thọ đầy các cục thịt máu, vung vẩy vô số xúc tu màu đỏ tươi tấn công điên cuồng về phía Phương Hưu.

Những xúc tu dày đặc đến độ che khuất ánh trăng trên bầu trời.

Phương Hưu lập tức kích hoạt sức mạnh lĩnh vực cuối cùng.

Triển khai lĩnh vực! Lĩnh vực băng phong!

Từ trong Song Long Giới một luồng không khí lạnh buốt bạo phát ra ngoài, không gian xung quanh lập tức đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bình Luận (0)
Comment