Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 41 - Chương 41: Quỷ Tư Bản (1)

Chương 41: Quỷ tư bản (1) Chương 41: Quỷ tư bản (1)

Ít nhất... ít nhất lão bà tuyệt đối không thể biến mất!

“Lão bà! Lão bà! Ngươi không thể biến mất được, ngươi nhất định phải ở nhà đợi ta!!”

Chạy một quãng đường, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe taxi, hắn vội lên xe, giục tài xế chạy thẳng đến căn nhà mình thuê.

Một lúc lâu sau, chiếc xe dừng ở cửa khu chung cư Phương Hưu ở.

“Đến rồi, tổng cộng... này này! Ngươi đừng chạy! Còn chưa trả tiền mà!” Tài xế hét lên nhưng Phương Hưu đã lao ra như con báo, biến mất trong màn đêm.

Vẻ mặt của tài xế giống như nhìn thấy quỷ vì Phương Hưu chạy thực sự quá nhanh, chớp mắt đã biến mất.

Hắn ta không dám đòi tiền Phương Hưu, chưa cần nói đến tốc độ phi nhân loại kia, chỉ dựa vào biểu hiện lúc đối phương trên xe thôi, hắn ta đã không dám đòi rồi.

Người kia không bình thường.

Người bình thường ai lại đỏ mắt, ở trên xe không ngừng run rẩy, miệng còn lẩm bẩm: “Lão bà, lão bà, ngươi không thể đi, không thể đi.”

“Haiz, chắc là lão bà chạy theo người khác rồi, đúng là một người đáng thương.” Tài xế cảm thán một tiếng rồi rời đi ngay.

...

Phương Hưu điên cuồng chạy cả một đường, trong chung cư cũng như bên ngoài, hắn không nhìn thấy bất cứ quỷ dị nào, điều này làm trạng thái tinh thần của hắn càng thêm không bình thường.

Rầm!

Phương Hưu đẩy cánh cửa lớn nhà mình ra, điên cuồng lao vào.

“Lão bà ơi! Ngươi đâu rồi? Mau ra đây đi!” Hắn tìm đến phát cuồng.

Phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh...

Không có, không có, vẫn không có!

“Lão bà, ta nhìn thấy ngươi rồi, ngươi mau ra đây đi!” Phương Hưu đỏ mắt gào lên.

Nhưng người lão bà xinh đẹp, dịu dàng không xuất hiện nữa.

“Không!!!”

Trạng thái tinh thần của Phương Hưu đã không chống đỡ được nữa, hắn suy sụp gào rống lên.

“Ngươi không thể biến mất! Cả thế giới này, ai cũng có thể biến mất, chỉ có mình ngươi là không thể... Chỉ có ngươi là không thể! Lão bà, không có ngươi ta phải sống thế nào đây!”

“Lão bà, ngươi đã giết ta mười tám lần đấy! Ngươi biến mất rồi, ngươi bảo quãng đời còn lại ta lấy ai để đòi về đây?”

Một tiếng sau đó, hai mắt Phương Hưu thẫn thờ như mất hồn, hắn nằm trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Hắn từng chết mấy chục lần, cũng từng bị quỷ dị ép phát điên, làm suy sụp nhưng cuối cùng hắn vẫn sống lại.

Điên cuồng và thù hận kéo lý trí bên bờ địa ngục của hắn lên.

Từ đó về sau, hắn báo thù, báo thù vợ mình, báo thù quỷ dị trên toàn thế giới, để quỷ dị của toàn thế giới cảm nhận được đau khổ, đây chính là ý nghĩa cuộc sống của hắn, giống như cái tên của hắn có nghĩa là đến chết mới ngừng.

Bây giờ quỷ dị biến mất rồi, vậy thù hận tràn đầy của hắn phải làm sao đây? Ý nghĩa cuộc sống của hắn nằm ở đâu?

Cứ như thế hắn nhìn trần nhà cả một đêm.

Cho đến ngày hôm sau, Triệu Hạo gọi điện thoại tới.

“Hưu ca! Ngươi mau xem thời sự đi!” Giọng điệu Triệu Hạo cực kỳ sốt ruột.

Nhưng Phương Hưu chẳng có phản ứng gì.

“Hưu ca, trên tin tức có nói Thư Viện Bách Liễu cháy rồi!”

Nghe thấy bốn chữ Thư Viện Bách Liễu, mắt Phương Hưu khôi phục lại chút tinh thần, hắn bắt đầu lấy điện thoại tra tin tức.

Tin đầu tiên đập vào mắt khiến hắn sững sờ.

Chỉ thấy bên trên viết: 19 giờ 49 phút tối qua, văn phòng bất động sản của Thư Viện Bách Liễu ở khu đang phát triển thuộc thành phố Lục Đằng xảy ra sự cố cháy nghiêm trọng, diện tích hỏa hoạn ước chừng một nghìn mét vuông. Đội phòng cháy chữa cháy nhận được tin đã lập tức triển khai cứu hộ. Đếm 22 giờ, lửa được dập.

Theo thống kê sự cố khiến mười một người tử vong.

Danh sách người tử vong như sau:

7 giờ 49 phút hôm qua Thư Viện Bách Liễu cháy lớn?

Sao có thể?

Phương Hưu nhớ rõ giờ này tối qua mấy người họ đang chạy trốn trong quỷ vực. Bởi vì cần thường xuyên lấy điện thoại ra xem giờ nên hắn nhớ rất rõ.

Hơn nữa hôm qua, lúc rời khỏi Thư Viện Bách Liễu là khoảng chín giờ hơn, hắn cũng không thấy có hỏa hoạn gì.

Hắn vội xem danh sách người tử vong, kết quả hắn bất ngờ phát hiện ra tên mình.

Thậm chí còn nhìn thấy một loạt cái tên quen thuộc.

Triệu Hạo, Vương Tư Đằng, Ngô Đại Hải...

Trong điện thoại, giọng nói vừa sốt ruột vừa sợ hãi của Triệu Hạo lại vang lên.

“Hưu ca, ngươi xem chưa? Trên danh sách người tử vong có tên của chúng ta, lẽ nào... chúng ta đều đã chết rồi sao?”

Phương Hưu không nói gì nhưng thần thái trong mắt hắn khôi phục lại với tốc độ trông thấy bằng mắt thường.

“Hưu ca, Hưu ca, ngươi còn nghe không thế?”

“Ha ha ha ha...”

Phương Hưu đột nhiên phát ra một tràng cười điên cuồng đè nén sự hưng phấn.

“Ha ha ha... kỳ diệu quá, đúng là kỳ diệu quá, ta biết ngay là chúng còn chưa biến mất mà, chúng chỉ đang chơi bịt mắt bắt dê với ta thôi.”

“Hưu ca? Ngươi đang nói gì thế? Ngươi đừng có dọa ta!”

Tút!

Phương Hưu cúp điện thoại, nhìn thấy tin tức bản thân đã chết khiến hắn quá hưng phấn, điều này cũng có nghĩa là chuyện quỷ dị còn chưa kết thúc, quỷ dị cũng chưa biến mất, còn có gì khiến hắn vui hơn thế sao?

Bình Luận (0)
Comment