Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 42 - Chương 42: Quỷ Tư Bản (2)

Chương 42: Quỷ tư bản (2) Chương 42: Quỷ tư bản (2)

Đúng vào lúc này, tinh!

Âm báo wechat vang lên.

Là nhóm công việc trong văn phòng bất động sản.

Giám đốc Ngô Đại Hải đang tag Phương Hưu.

“Phương Hưu, tại sao ngươi còn chưa đi làm?”

“Tại sao ngươi còn chưa đi làm?”

“Tại sao ngươi còn chưa đi làm?”

Một chuỗi tin nhắn nổ ra.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Phương Hưu bật cười.

Ngô Đại Hải chết rồi còn gọi mình tới đi làm?

Ha ha ha... Thú vị, thật đúng là thú vị.

Người chết rồi còn đi làm sao?

Xem ra sau khi chết, Ngô Phương Hải biến thành quỷ tư bản rồi.

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Phương Hưu háo hức muốn đi làm, có điều hắn không trả lời tin nhắn trong nhóm bởi vì hắn muốn xem xem Ngô Đại Hải còn có thể mang lại cho mình thứ gì đặc sắc.

Thời gian Phương Hưu không trả lời tin nhắn càng dài, tiếng âm báo tinh tinh tinh của điện thoại càng dồn dập.

Đến cuối cùng, thế mà lại xuất hiện một hàng chữ máu.

“Ngươi tưởng rằng không nói chuyện thì ta không biết ngươi đang ở đâu sao?”

Chữ lớn bằng máu che phủ màn hình, quỷ dị, máu tanh.

Sau đó chữ máu kia bắt đầu thay đổi, chúng tụ lại một chỗ giống như trên màn hình điện thoại bỗng dưng có nhiều thêm một vũng máu, vết máu đỏ sẫm.

Ùng ục, ùng ục...

Máu bắt đầu sôi lên như nước được đun sôi, sau đó một nhãn cầu trồi lên khỏi vũng máu, mang theo vô số tơ máu nhô ra khỏi màn hình điện thoại.

Nhãn cầu quỷ dị kia nhìn Phương Hưu chòng chọc.

“Phương Hưu, ta thấy ngươi rồi!”

Giọng nói u ám của Ngô Đại Hải truyền ra từ nhãn cầu.

Nhất thời cảnh tượng ghê rợn đến mức có thể khiến người bình thường bị dọa phát điên.

Nhưng Phương Hưu là ngoại lệ, chỉ thấy sau khi nghĩ ngợi một lát, hắn bình tĩnh hỏi: “Bao giờ ta mới được phát hoa hồng?”

Nhãn cầu sửng sốt, hiển nhiên hắn ta không ngờ tới Phương Hưu sẽ có phản ứng thế này.

“Chỉ cần ngươi đi làm thì sẽ phát.” Nhãn cầu đáp.

“Được.”

Nói xong, Phương Hưu đột nhiên thò tay túm nhãn cầu đầy tơ máu kia rồi dứt nó ra khỏi màn hình điện thoại như nhổ cỏ.

“Ngại quá, ta chỉ có một chiếc điện thoại, mong ngươi đừng chiếm dụng.”

Nhãn cầu gào thét đau đớn, sau đó thế mà nó lại biến mất giữa không trung như bong bóng.

Phương Hưu xòe hai tay ra, trong lòng bàn tay trống không, không có nhãn cầu, cũng chẳng có vết máu.

“Ảo giác sao?”

“Chuyện này càng lúc càng thú vị, vậy thì đi làm thôi.”

Thế là Phương Hưu lại xuất phát đến Thư Viện Bách Liễu.

Lần này đến Thư Viện Bách Liễu, hắn kinh ngạc phát hiện, cả văn phòng bất động sản của Thư Viện đều bị cháy đen xì, vừa nhìn là biết đã trải qua trận hỏa hoạn cực kỳ nghiêm trọng, tứ phía còn chăng dây cảnh báo.

Hắn đi thẳng qua dây cảnh báo, bước vào văn phòng bất động sản, ngay khi đi đến cửa vào, cảnh tượng đột nhiên xảy ra thay đổi thần kỳ.

Trong nháy mắt, hắn như quay lại văn phòng bất động sản trước đây, khắp nơi đều hào nhoáng, nền nhà lát đá cẩm thạch sáng bóng, trần nhà còn treo đèn thủy tinh khổng lồ.

Thậm chí còn có cả Lý Phỉ Phỉ đã chết từ lâu, nàng ta mặc bộ đồ công sở, tất da đen, đang ngồi nói chuyện với đồng nghiệp.

Thấy Phương Hưu đến, họ còn chào hỏi.

Chỉ thấy Lý Phỉ Phỉ nở nụ cười: “Ôi chao, Tiểu Phương đến rồi à, hôm nay đến sớm đấy nhỉ.”

Phương Hưu đi lên trước, nhéo Lý Phỉ Phỉ, ấm áp, căng mọng, đầy tính đàn hồi.

“Là thật sao?”

Lý Phỉ Phỉ thét lên rồi đánh vào tay Phương Hưu, sau đó bắt đầu mắng.

Phương Hưu chẳng để ý đến nàng ta, hắn đi thẳng lên tầng hai.

Vừa lên tầng hai, chỉ thấy Triệu Hạo hớt hải chạy qua.

“Hưu ca, ngươi cũng bị bắt đi làm sao?”

“Không, ta thích đi làm, Ngô Đại Hải đâu?”

Triệu Hạo sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại được: “Ở trong phòng làm việc.”

Phương Hưu gật đầu, sau đó đi tìm Ngô Đại Hải, trên đường, hắn đi qua phòng làm việc, các đồng nghiệp đã chết đều ngồi trên vị trí của mình, người thì làm việc, người thì trốn việc, chẳng khác gì trước kia.

Trong lúc hắn định vào phòng làm việc của Ngô Đại Hải thì Ngô Đại Hải đã đi ra trước.

Thấy Phương Hưu, hắn ta lập tức mắng: “Phương Hưu! Tại sao giờ ngươi mới đi làm? Ta tag ngươi trong nhóm, tại sao ngươi không trả lời? Ngươi có biết là...”

“Bao giờ ta mới được phát hoa hồng?” Phương Hưu bình tĩnh ngắt lời luyên thuyên không ngớt của Ngô Đại Hải.

Ngô Đại Hải hừ lạnh một tiếng: “Hoa hồng? Ngươi còn có mặt mũi đòi ta hoa hồng à? Chỉ dựa vào thái độ làm việc của ngươi...”

“Kể cả chết rồi mà ngươi vẫn còn khiến người ta chán ghét như thế.”

“Ngươi nói cái gì? Ai chết rồi! Ngươi nói tiếng người sao? Ta còn sống yên lành, ngươi mới...”

Ngô Đại Hải lửa giận ngút trời, hắn ta chỉ vào mũi Phương Hưu, miệng bắn như súng liên thanh, giọng nói chói tai khiến đồng nghiệp của cả phòng làm việc đều hóng chuyện.

Soạt!

Một ánh sáng bạc lóe qua.

Cả thế giới đều yên tĩnh lại.

Bình Luận (0)
Comment