Thiên sứ có vẻ cực kỳ để ý đến Phương Hưu, từ đầu đến cuối, ánh mắt không hề rời khỏi hắn.
Cũng không biết có phải do hắn triệu hoán ra không.
“Ngươi muốn ta ca ngợi ngươi sao?”
Giọng Phương Hưu không lớn nhưng hắn biết thiên sứ nghe thấy.
Lời ca bên tai ngày càng chói hơn giống như lời hồi đáp của thiên sứ.
Đột nhiên Phương Hưu bật cười, nụ cười dần lớn hơn, trở nên vặn vẹo, hung tợn, huyết quang trong mắt điên cuồng, khủng bố.
“Khặc khặc khắc... ngươi xứng sao?”
Nụ cười hung ác hoàn toàn vang vọng khắp chốn, cực kỳ chói tai giữa những lời thì thầm chân thành kia.
ầm!
Cả đất trời rung chuyển.
Đó là cơn giận của thiên sứ.
Thần, không thể khinh nhờn.
Một ánh sáng thần thánh chói lóa, huy hoàng từ đôi mắt khổng lồ của thiên sứ chiếu xuống.
Ánh sáng kia vượt qua khoảng cách thời gian và không gian, đâm thẳng vào cơ thể Phương Hưu.
Một vụ nổ hạt nhân vang lên.
Cả tổng bộ bị nhấn chìm trong ánh sáng.
...
...
Tổng bộ hỗn chiến.
“Tiêu Sơ Hạ, đi theo ta.” Phương Hưu túm Tiêu Sơ Hạ, trực tiếp mang nàng ta đi.
Nếu đã biết Tiêu Sơ Hạ có thể giúp mình đột phá lên tam giai, hắn cũng không cần phải lãng phí thời gian với Ngôn Trường Thọ nữa.
Chẳng mấy chốc, dưới sự bảo vệ của Tiêu Chấn Hoa, Phương Hưu đã dẫn Tiêu Sơ Hạ rời khỏi hội trường.
Sau khi rời khỏi hội trường, hắn trực tiếp tới chỗ Ngôn Trường Thọ.
Lịch sử lặp lại, cứu được A Bích, sau đó đuổi A Bích đi.
“Phương Hưu! Chịu chết đi!!”
Ngôn Trường Thọ thấy Phương Hưu như thấy kẻ thù giết cha.
Lĩnh vực mở ra. Băng Phong Linh Vực!
Lĩnh vực mở ra. Chúng Sinh Bình Đẳng.
Ngôn Trường Thọ đột nhiên bị đóng thành tượng băng, sức mạnh bị đè nén phân nửa.
Ầm!
Hàn băng vụn vỡ.
Cả người Ngôn Trường Thọ điên cuồng phồng to lên, tiến nhập vào giai đoạn thứ hai, vô số cục thịt do máu tạo thành điên cuồng mọc ra, xúc tu xuất hiện ngày càng nhiều, chúng điên cuồng tóm lấy quỷ dị xà trùng xung quanh nhét vào cơ thể mình.
Cơ thể hắn ta ngày càng cao lên, giống như một ngọn núi nhỏ do vô số máu thịt tích lũy thành.
Hai lĩnh vực lớn vẫn đang có hiệu quả nhưng đối mặt với trạng thái này của Ngôn Trường Thọ, chúng chỉ có thể làm hắn ta chậm lại.
Hắn ta vẫn kiên định, chậm rãi xông về chỗ Phương Hưu.
“Hưu ca, mau giải quyết hắn đi, hắn sắp đến đây rồi.” Tiêu Sơ Hạ gào lên.
Phương Hưu vẫn lặng lẽ, tiếp tục hỏi: “Trước kia ngươi nói không thể đột phá lên tam giai là nói dối đúng không?”
Trong mắt Tiêu Sơ Hạ lóe lên sự hoang mang nhưng nàng ta vẫn nói dối: “Ngươi nói gì thế Hưu ca, sao ta có thể lừa ngươi được, bây giờ không phải lúc nói cái này...”
“Nếu như đời này ngươi chỉ có thể nói một câu thật, ta hy vọng đó là câu này.” Phương Hưu bình tĩnh ngắt lời nàng ta.
Không biết vì sao, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Phương Hưu, Tiêu Sơ Hạ lại thấy sợ hãi.
Nhất là Ngôn Trường Thọ đang áp sát, trong tình huống căng thẳng thế này, Tiêu Sơ Hạ nói ra lời thật lòng.
“Hưu ca, ta thừa nhận trước đây ta lừa ngươi, nhưng sao ngươi biết.”
“Ta nhìn thấy tương lai.”
Một câu chặn họng Tiêu Sơ Hạ.
“Muốn sống thì mau giúp ta đột phá lên tam giai đi.”
“Đột phá lên tam giai, ngươi có thể đánh bại quái vật kia sao?” Hiển nhiên Tiêu Sơ Hạ nghi ngờ bởi vì nàng ta là tam giai, nàng ta không cảm thấy ngự linh sư tam giai có thể đánh bại được thực lực của Ngôn Trường Thọ.
“A! Hưu ca, ngươi làm gì thế!”
Tiêu Sơ Hạ đột nhiên kêu lên.
Hóa ra Phương Hưu kéo nàng ta chắn trước, để nàng ta đối mặt với Ngôn Trường Thọ đang lao đến.
Bên tai vang lên giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu.
“Nhớ lấy, đừng bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của ta.”
Tiêu Sơ Hạ bị dọa run rẩy, vội vàng gật đầu.
“Biết... biết rồi, ta sẽ giúp ngươi đột phá.”
Lịch sử lại được tái diễn, Phương Hưu đột phá lên tam giai, ngựa quen đường cũ dẫm lên Thao Thiết cao chạm tầng mây,
Sau đó nghiền chết Ngôn Trường Thọ như giết chết một con kiến.
Hắn không triệu hóa ra lão bà bởi vì thực lực hư ảnh của lão bà không mạnh như Thao Thiết.
Mặc dù lão bà biểu hiện rất tốt, có thể làm Joker bị thương nhưng đấy không phải thực lực mà giống như đặc tính nào đó.
Giống như đặc tính biến thật thành giả của mộng yểm.
Đặc tính của lão bà là không bị tấn công, không thể phòng ngự.
Năng lực quỷ dị này mạnh nhưng thương tổn tạo ra không lớn, dùng để đối phó Ngôn Trường Thọ là chưa đủ, bởi vì Ngôn Trường Thọ không có phòng ngự, hắn ta đơn thuần là lắm mạng.
Vì thế triệu hoán lão bà ra cũng vô dụng.
“Đi đi.”
Sau khi giải quyết Ngôn Trường Thọ, Phương Hưu lại lao về chiến trường.
Điểm khác biệt duy nhất so với lần trước là thời gian hao phí chỗ Ngôn Trường Thọ được giảm đi nhiều.
Sự khác biệt về thời gian này rất quan trọng.
Khiến hắn có đủ thời gian đi quan sát tình hình chiến đấu của các đội trưởng khác.