“Tận thế?”
Joker bất giác ngẩng đầu nhìn bầu trời trống không, không biết tại sao, hắn ta đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy.
“Giả thần giả...”
“Ra đây đi, thiên sứ.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên, huyết quang trong mắt hắn ta rực lên, nhìn vào bầu trời, ánh mắt như vượt qua tầng tầng bóng tối với rào cản, nhìn lên thiên sứ khổng lồ trên cao.
Đôi mắt màu máu khổng lồ nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của Phương Hưu.
Ngay khi ánh mắt chạm nhau, thời gian như bị đóng băng.
Thiên sứ vẫn luôn chăm chú nhìn nhân gian nhưng chưa bao giờ can thiệp vào, cho đến khi phàm nhân kia nhìn ngài.
Thiên sứ... giáng trần rồi!
Thần, không thể nhìn thẳng.
Ầm!
Thế giới lập tức mất đi tất cả màu sắc và âm thanh, bầu trời đen kịt ban đầu đột nhiên sáng lên như ban ngày.
Hàng tỷ ánh sáng thần thánh reo rắc xuống nhân gian giống như thiên đường.
Những lời thì thầm khó hiểu vang lên giống như hàng tỷ giáo đồ đang ngâm nga ca ngợi.
Sau đó người của cả thế giới đều cảm thấy sợ hãi như bị thứ gì đó bóp chặt trái tim, họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, khó tin nhìn bầu trời, nhìn ánh sáng thần thánh kia.
Trong ánh sáng ấy, thiên sứ chậm rãi giáng trần.
Đó là một con mắt khổng lồ màu máu mọc ra sáu đôi cánh, trên đôi cánh trắng tinh không tạp sắc, bên trên đầy đường tơ như những mạch máu không ngừng rục rịch.
Con mắt đỏ khổng lồ ẩn chứa sự lạnh lùng như thần.
Ngài lớn đến khó tin, giáng xuống trần gian như vầng mặt trời rực rỡ.
Mang theo vô số lời thì thầm khó hiểu khiến người người phát cuồng.
Khi đó, tất cả những người dám nhìn thẳng vào mắt ngài đều rơi vào trạng thái điên cuồng, hai mắt ứa máu, miệng không ngừng lẩm bẩm những giai điệu cổ quái.
Trong chiến trường tổng bộ, tất cả người đang chiến đấu không hẹn mà cùng ngừng lại, những người dưới cấp tứ giai không hề có sức phản kháng, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, miệng lẩm bẩm.
Người tứ giai lại lộ ra vẻ nghiêm túc, điên cuồng điều động lĩnh vực để bảo vệ bản thân, tạm thời tránh được việc hóa điên.
Thế nhưng dưới sự chiếu sáng của ánh sáng thần thành, lĩnh vực của họ nhanh chóng tiêu tán, sắc mặt tái đi bằng mắt thường cũng có thể trông thấy, hai tay bất giác che tai, thử ngăn cản tiếng thì thầm xâm nhập vào tâm linh.
Sau đó lời thì thầm trong miệng mọi người ngày càng nhiều, ngày càng lớn, liên kết lại với nhau tạo thành sóng âm thanh.
Phương Hưu trải qua lễ rửa tội của Thao Thiết, hắn hiểu những lời thì thầm cổ quái ấy.
Lời thì thầm ấy là: “Ca ngợi thiên sứ.”
Lúc này cưỡng giả ngũ giai kiêu ngạo như Joker đã chìm vào trạng thái đờ đẫn.
Hắn ta không kinh ngạc, không chạy chốn, thậm chí đến cả tim cũng ngừng đập, sự hoang mang trong ánh mắt ngưng tụ thành thực thể.
“Thiên... Thiên sứ!”
Sau đó Joker như tỉnh khỏi giấc mộng, cả người kịch liệt run rẩy, hắn ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phương Hưu, sự e sợ trong mắt sắp tràn cả ra.
Cho đến lúc này, hắn ta mới hoàn toàn hiểu rõ tận thế trong miệng Phương Hưu là gì.
“Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại có thể triệu hoán ra quỷ thần chân thật?”
Quỷ thần?
Phương Hưu chợt hiểu ra, hóa ra thiên sứ đã vượt qua cấp quỷ dị, được xưng là quỷ thần sao?
“Ngươi còn không xứng để biết, để lại di ngôn đi.”
Lúc này, người xung quanh càng lúc càng điên xuồng, dưới sự soi chiếu của ánh sáng thần thánh, họ bắt đầu hận sự ô uế và dơ bẩn của bản thân mình, từng người cầm đao ra moi nội tạng của bản thân.
Mà người không có đao thì điên cuồng dùng móng tay cào xé, lột từng lớp da ra, đưa tay móc vào bụng mình.
Mặc dù Joker là ngũ giai nhưng dưới ánh sáng thần thánh, ánh sáng tâm linh của hắn ta gần như bị đốt cháy, nhanh chóng tiêu hao.
Hắn ta sợ rồi, tim cũng lạnh rồi.
Mạnh như viện trưởng còn cảm thấy sợ hãi trước thiên sứ hỷ thần, huống chi là Joker.
“Đừng... đừng giết ta! Đại nhân! Ta cũng là quỷ dị mà! Là người nhà!”
Cộp!
Joker quỳ xuống, như con chó bị dồn vào đường cùng, vẫy đuôi xin sự thương hại của Phương Hưu.
Dù sao hắn ta thấy, thiên sứ do Phương Hưu triệu hoán ra.
Phương Hưu là người thế nào? Hắn ta không dám nghĩ, không muốn nghĩ, hắn chỉ muốn sống thôi.
“Đại nhân, từ bé đến lớn, nguyện vọng của ta luôn là trở thành một phần của thế giới bên kia!”
“Hóa ra dáng vẻ cầu xin của cường giả ngũ giai không có gì khác biệt với người thường cả, đều thật xấu xí.”
Phương Hưu lắc đầu, không thèm để ý đến một kẻ sắp chết.
Hắn ta ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thiên sứ.
Thiên sứ cũng nhìn hắn chăm chú.
Những chú ngữ khó hiểu bao trùm lấy hắn, mắt hắn nhìn thấy một thứ không có hình dáng nào đó, vô số thông tin hỗn loạn không có quy luật thông qua đôi mắt tràn vào tâm linh.