Lạc Thanh Tâm vội vàng đuổi theo theo bước chân của Phương Hưu.
Lúc này, Tiêu Sơ Hạ vẫn luôn trốn ở bên cạnh cũng chạy đến, vội vàng theo sát.
Nàng ta không to gan như Phương Hưu, bản thân là tam giai mà dám đi nhúng tay vào tứ giai chiến đấu, đương nhiên là có thể trốn bao xa thì trốn.
Rất nhanh, ba người đi đến một chiến trường khác.
Lý Hiếu Nho chiến đấu với A Tép.
Nơi hai người họ đánh nhau đã biến thành chiến trường, dưới sự bao trùm của lĩnh vực vô hạn phân tranh, mấy chục nghìn đại quân chém giết.
Mà bị đại quân vây công chỉ có một người, đó là A Tép tay cầm bình rượu điên cuồng uống.
Nhưng lạ lùng là, tất cả binh lính tới gần A Tép đều ngã trái ngã phải, thậm chí thần trí không rõ, không phân biệt được địch ta, quay đầu đi tấn công binh lính khác.
Lý Hiếu Nho tính cách táo bạo đã lao lên với Phương Thiên Họa Kích trong tay, cùng với A Tép đánh nhau thành một đoàn.
Đừng nhìn A Tép không có binh khí, thậm chí có vẻ như say rượu đứng cũng không vững, nhưng lần nào cũng có thể dùng những góc độ không thể tưởng tượng được mà tránh thoát khỏi sự tấn công của Lý Hiếu Nho.
Dường như là đánh Túy Quyền.
“Ha ha ha… Rượu ngon! Ợ!” A Tép ngửa mặt lên trời thét dài, dáng vẻ hào phóng tuỳ tiện của hắn ta không ăn nhập với chiến trường thảm thiết này chút nào.
Phương Hưu nhìn A Tép uống rượu say, âm thầm gật đầu.
A Tép, có thể sống.
Hắn không định giết sạch toàn bộ người của tổ chức Poker, dù sao thì trong tương lai đây chính là thủ hạ của mình.
Cho nên hắn vẫn luôn âm thầm quan sát, xem giết ai, để lại ai.
A Tép là một lựa chọn không tồi, không vì cái gì khác, bởi vì A tép là tên nghiện rượu.
Không bao giờ có thể trông chờ một tên nghiện rượu có thể giữ đầu óc thanh tỉnh.
Lừa dối một tên nghiện rượu, dễ dàng hơn nhiều so với những người khác của tổ chức Poker.
“Ta đi giúp Lý Hiếu Nho.” Lạc Thanh Tâm vừa định ra tay, nhưng bị Phương Hưu ngăn lại.
“Không cần ngươi ra tay, giữ lại sức lực, cuộc chiến chân chính còn ở phía sau.”
Nói xong, Phương Hưu đi về phía chiến trường.
Lông mày của Lý Hiếu Nho nhăn lại: “Phương Hưu, ngươi không phải rời đi cùng Tiêu Chấn Hoa rồi sao? Trở về làm cái gì? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Hửm? Lạc Thanh Tâm sao ngươi cũng đến đây?”
“Lát nữa rồi hỏi, hiện tại nghe ta chỉ huy.” Phương Hưu cắt ngang lời của Lý Hiếu Nho.
Lúc này Lạc Thanh Tâm cũng vội vàng nói: “Nghe Phương Hưu chỉ huy đi, lúc nãy ta được hắn tiên tri mà đánh bại A Rô!”
Sắc mặt của Lý Hiếu Nho thay đổi, khẽ gật đầu, hắn ta biết trong chiến đấu không có thời gian để nói nhảm.
“Tấn công vào hạ thân của hắn ta.”
Nghe Phương Hưu chỉ huy, Lý Hiếu Nho không hề do dự, Phương Thiên Họa Kích lập tức tung chiêu hoành tảo thiên quân về phía hạ thân của A Tép.
A Tép không để ý hình tượng chút nào, trực tiếp lăn như con lừa, tránh thoát một đòn này.
Phương Hưu không dừng lại, liên tục chỉ huy.
“”Xương sườn bên trái, yết hầu, đùi phải, cánh tay trái…”
Một cảnh thần kỳ xuất hiện, dưới sự chỉ huy của Phương Hưu, Lý Hiếu Nho như có thần trợ lực, lần nào cũng bắt được thời cơ, liên tục tấn công vào sơ hở của A Tép.
Vốn dĩ chiêu thức của A Tép không hề có quy luật, giống như Túy Quyền không thể đoán trước, thế nhưng đều bị nhìn thấu.
Phương Thiên Họa Kích tạo ra trên cơ thể hắn ta ngày một nhiều vết thương.
Sắc mặt của A Tép trở nên hoảng hốt, không thể tưởng tượng được nhìn về phía Phương Hưu, rượu cũng tỉnh hơn nửa.
Hắn ta biết rõ, còn tiếp tục như vậy, bản thân mình nhất định sẽ chết không phải nghi ngờ.
Phập!
Lý Hiếu Nho điều khiển Phương Thiên Họa Kích vẽ ra nửa vòng tròn, dưới sự chỉ huy của Phương Hưu, trực tiếp chặt đứt cánh phải của A Tép.
Ầm!
Bình vàng trong tay A Tép rơi xuống đất, lập tức vỡ nát.
“A! Bình vàng của ta!!”
A Tép bộc phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết, hai mắt nhìn chăm chăm những mảnh vỡ trên mặt đất, nhưng chưa hề liếc cánh tay phải của mình lấy một cái.
Cách tay phải mất rồi còn có thể mọc lại, nhưng bình vàng vỡ rồi thì tương đương uống ít đi một bình!
“Ha ha ha… Thoải mái! Con mẹ nó đúng là thoải mái!” Lý Hiếu Nho thoải mái cười to.
Chiến đấu với A Tép nửa ngày, hắn ta ngột ngạt vô cùng, đối phương đánh Túy Quyền không có quy luật, vốn dĩ là không thể nào đoán trước được, giống như cá chạch, đánh thế nào cũng không trúng.
Quan trọng nhất A Tép cũng không phải là đánh bừa, mà là kéo dài thời gian, thỉnh thoảng còn uống hai ngụm rượu, ngâm một câu thơ.
Đây chính là chỗ khiến Lý Hiếu Nho tức giận nhất, hắn ta căm ghét sự trơn trượt của đối phương, căm ghét hơn nữa là đối phương so với mình còn có văn hóa hơn, ngâm rất nhiều thơ mà bản thân mình còn chưa bao giờ nghe qua.
Đời này Lý Hiếu Nho ghét nhất hai loại người, loại thứ nhất là khoe khoang văn hóa trước mặt mình, loại thứ hai là không cho mình khoe văn hóa.
A Tép có cả hai.
Một đòn đắc thủ, Lý Hiếu Nho thừa thắng xông lên, ép cho A Tép vô cùng chật vật.