Lúc này, Phương Hưu đột nhiên nói: “A Tép, không cần giãy dụa vô ích, hiện tại chạy trốn là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”
Sắc mặt của A Tép đen lại: “Trong từ điển của ta chỉ có chết trận, không có đào binh!”
Hắn ta không trốn chạy, dù ở trong hiểm cảnh, vẫn tiếp tục chiến đấu.
Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên lần nữa: “Nếu như ngươi chết đi, vậy hai mươi tám hầm rượu được ủ ở Hoàng Gia Tửu Trang ngươi không uống được nữa.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của A Tép lập tức thay đổi, một quyền đánh ra, đánh vào trên Phương Thiên Họa Kích, cơ thể mượn phản lực mà bay ra sau.
Trực tiếp lui ra đến hơn một trăm mét.
Hắn ta dùng cánh tay còn lại ôm quyền, trịnh trọng nói: “Cáo từ.”
Nói xong, A Tép lập tức quay đầu chạy, thẳng đến Hoàng Gia Tửu Trang.
Lý Hiếu Nho nổi giận gầm lên: “Tặc tử chạy đâu!”
Hắn ta lập tức định đuổi theo, nhưng bị Phương Hưu ngăn lại.
“Không cần để ý hắn ta, hiện tại quan trọng nhất là Joker.”
Lý Hiếu Nho có chút quá khích, có lẽ là do hít vào quá nhiều hơi rượu, dẫn đến đỏ mặt tía tai.
Hắn ta tuy là cường giả tứ giai, không đến mức bị năng lực của A Tép khống chế nhưng không thể nào là không bị ảnh hưởng chút nào, giờ trạng thái của cơ thể như là uống vào hai cân rượu.
“Joker ở bên kia có tiểu tử Phương Mạc Ly đối phó, có Hiên Viêm kiếm, Joker không tạo thành sóng gió gì được.”
“Nếu như Joker là ngũ giai thì sao?”
“Ngũ giai!?”
Lý Hiếu Nho và Lạc Thanh Tâm đều biến sắc.
“Sao hắn ta có thể là ngũ giai được?! Giai đoạn hiện tại mạnh nhất là tứ giai rồi!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Thanh Tâm tràn ngập khiếp sợ.
“Ngũ giai thì thế nào! Ông đây đánh cả ngũ giai!” Đột nhiên Lý Hiếu Nho trở nên tràn đầy năng lượng.
“Đi, cùng ta đi tìm những đội trưởng khác.”
Dưới sự dẫn dắt của Phương Hưu, đoàn người nhanh chóng tìm được A Cơ đang đối chiến Hùng Thiên Quảng.
Lúc này Hùng Thiên Quảng vô cùng thê thảm, trên người có mấy vết thương sâu đến tận xương.
Hơn nữa cảnh tượng chiến đấu vô cùng kỳ lạ, bầu trời và mặt đất bị đảo lộn, Hùng Thiên Quảng đứng trên mặt đất đầu lộn xuống bầu trời.
“Các ngươi đừng lại gần đây! Lĩnh vực của hắn ta là điên đảo thế giới! Bất kỳ thứ gì tiến vào bên trong lĩnh vực, trên dưới trái phải đều sẽ bị đảo ngược.” Hùng Thiên Quảng hét lên, quát không cho mọi người đến gần.
Lúc này mọi người mới hiểu ra, vì sao thực lực của Hùng Thiên Quảng rõ ràng không yếu, sao lại thê thảm đến thế.
Nếu so tính đa dạng của năng lực, Hùng Thiên Quảng chắc chắn đứng đầu, dù sao anh hùng trong trò chơi của hắn ta rất nhiều, có thể đối phó với mọi loại tình huống phức tạp.
Nhưng có duy nhất tình huống trước mắt hắn ta không ứng phó được.
Này giống như chơi game, trên dưới trái phải đều đảo lộn, ngươi điều khiển nhân vật trò chơi tiến lên phía trước, kết quả nhân vật lại lùi ra đằng sau, tấn công vào bên trái, thì thành tấn công sang bên phải, cho dù ngươi là cao thủ thao tác, cũng bị treo lên mà đánh.
Không tin nên Lý Hiếu Nho phái một đội binh lính tiến vào trong đó, nhưng kết quả là sự tình kỳ lạ đã xảy ra.
Những binh lính đó rõ ràng là tiến lên phía trước nhằm về phía của A Cơ, nhưng mọi người nhìn thấy là họ lùi nhanh về sau, cách A Cơ ngày một xa.
Nhìn đoàn người đến, A Cơ phấn khích cười to: “Ha ha ha.. Các ngươi vậy mà đều đến đây, vậy nghĩa là các đồng đội yêu quý của ta đều đã chết, thật là quá tuyệt vời!”
Tiêu Sơ Hạ nhìn A Cơ cười to mà phát hoảng.
“Đầu óc của người này không được bình thường cho lắm thì phải, đồng đội chết mà lại vui vẻ đến thế sao?” Nàng ta nhỏ giọng nói móc.
Ai ngờ thính giác của A Cơ vô cùng tốt, lập tức cười lạnh lùng: "Con nhóc nhà ngươi thì biết cái gì! Vị trí Tiểu Vương của tổ chức Poker vẫn luôn để trống, Joker nói ai cống hiến nhiều nhất trong cuộc chiến này, thì vị trí Tiểu Vương sẽ thuộc về người ấy, hiện tại đồng đội của ta đều đã chết, vị trí Tiểu Vương tất nhiên sẽ thuộc về ta!”
Phương Hưu không phải lần đầu nghe những lời này, nhưng mỗi lần nghe xong đều có chút than thở.
A Cơ sống nhờ trí khôn.
Không sai, hắn không tính giết A Cơ, một người thích nói thật, thành thật nói bản thân ngóng trông đồng đội chết đi, không nên chết ở chỗ này, nên giữ lại để thắp sáng tổ chức.
“Ngươi mà là Tiểu Vương? Ta thấy có mà là tiểu vương bát!” Thân là người công tác văn hóa Lý Hiếu Nho chửi ầm lên.
Trong nháy mắt A Cơ giận tím mặt: “Lão ngu ngốc! Ngươi chờ đó, chờ ông đây giải quyết tên trạch nam vô dụng này, người tiếp theo chính là ngươi!”
“Hừ, đồ con rùa nhà ngươi dám xuất khẩu cuồng ngôn!”
“Ta nhổ vào! Lão ngu ngốc nhà ngươi nói năng vớ vẩn!”
Nhìn thấy tên A Cơ chỉ có cơ bắp với cái đồ say rượu Lý Hiếu Nho sắp chửi nhau đến nơi, Phương Hưu tiến lên một bước, ngăn hai người này lại.
Hắn không có thời gian nghe hai người này chửi nhau.
“Hùng Thiên Quảng, phái một nhân vật trò chơi lùi về phía sau, rồi tấn công vào bên trái.”