Hắn ta chưa quên “công trạng” của Phương Hưu.
Nếu như không phải lời nói của Phương Hưu đoán trúng tương lai, tổng bộ đã biệt diệt lâu rồi.
“Thôi xong, thôi xong, chết chắc rồi!” Tiêu Sơ Hạ bị dọa cho run rẩy, vội vàng trốn sau người Phương Hưu.
“Nhà tiên tri Phương Hưu, quy phục hay chết đây?” Joker cười lạnh nhìn Phương Hưu, giống như nhìn cá thịt nằm trên thớt.
Phương Hưu làm như không nghe thấy, đôi mắt bình tĩnh từ đầu đến cuối chỉ nhìn xung quanh.
Lúc này tổ chức Poker đã giành thắng lợi, dù sao tổng bộ mà không còn đội trưởng thì cũng mất hết sức phản kháng.
Người của Poker không hề kiêng dè gì đi tàn sát người trong đó, thậm chí người còn hôn mê trong hơi men cũng không được tha, bị túm tóc chặt đầu.
Thấy cảnh này, Phương Hưu nhíu mày, không phải vì sự hung tàn của Poker mà là vì sau lưng bị ướt, Tiêu Sơ Hạ làm ướt.
“Hu hu hu... Ta còn chưa muốn chết.”
Hiển nhiên Tiêu Sơ Hạ bị cách thức giết người hung tàn của Poker dọa rồi, hàng ngàn người chết, thậm chí con số còn tăng theo thời gian.
Joker thấy Phương Hưu không để ý đến mình, sắc mặt u ám hẳn đi.
“Xem ra ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi, giết hắn!”
Sau khi hắn ta ra lệnh, vô số người trong tổ chức Poker cười tàn ác đi về phía Tiêu Sơ Hạ và Phương Hưu.
Tiêu Sơ Hạ vội ngẩng đầu lên nhìn rồi rụt cổ lại, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ngủ đi, ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”
Nàng ta không ngừng lửa bản thân, muốn giống người nằm dưới đất chìm vào ngủ sau, sau đó có thể thoát khỏi đau đớn chết chóc.
Biến số... tìm được rồi!
Đó chính là ngủ.
Nói một cách chính xác thì là thao tác giống lần trước, cùng Tiêu Sơ Hạ đi vào mộng.
Kim Tôn Tửu Túy của A Tép khiến người trong tổng bộ đều ngủ sau, mà những người kia đều là đặc chủng binh và ngự linh sư, dùng cách nói của Tiêu Sơ Hạ thì những người đó là đối tượng dễ bị lừa nhất.
Bởi vì tâm linh của những người đó mạnh hơn người thường, lừa bọn họ càng nhiều thì càng thu được nhiều sức mạnh lời nói dối.
Mà sức mạnh lời nói dối là điểm mấu chốt để hóa giải vòng lặp chết chóc này.
Một kế hoạch hình thành trong đầu Phương Hưu, lấy danh nghĩa tiên tri, thu được sức mạnh lời nói dối.
Đây là các tốt nhất Phương Hưu có thể nghĩ ra, nếu như cách này thất bại, hắn chỉ có thể lựa chọn chết cả chục nghìn lần để xem xem có thể lĩnh ngộ được kỹ năng nào đó từ người quỷ thần không.
Ầm!
Phương Hưu lại lần nữa triệu hoán thiên sứ ra.
“Đại nhân, đừng giết ta, người...”
Bốp!
Phương Hưu tát vào mặt Joker, ngắt lời hắn ta.
Những lời này hắn thực sự không muốn nghe thêm lần nữa.
Joker bị dọa đờ ra, đương nhiên không dám phản kháng lại Phương Hưu, thành thật chịu đòn.
Thế nhưng Tiêu Sơ Hạ nhìn thấy thiên sứ lại bị dọa, giống như hóa đá trong truyện tranh, hồn lìa khỏi xác, im re bất động!
Ầm ầm ầm!
Trong tiếng ca ngợi vĩ đại, tổng bộ lại bị fieetj.
...
...
“Tiêu Sơ Hạ, lần này ngươi hấp thụ được bao nhiêu sức mạnh lời nói dối là cực hạn?”
Trong lúc đi, Phương Hưu đột nhiên hỏi.
Tiêu Sơ Hạ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Hưu ca, ngươi hỏi làm gì?”
“Trả lời vấn đề của ta.”
Tiêu Sơ Hạ nghĩ ngợi: “Ta không biết thật, dù sao từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống ta hấp thụ đầy.”
Phương Hưu gật đầu: “Đi theo ta.”
Tiêu Sơ Hạ sung sướng: “Hưu ca, ngươi muốn để tra trải nghiệm cảm giác no căng sao.”
Vừa nói xong, nàng ta lại cảm thấy có ý nghĩa khác, mặt nàng ta lại đỏ lên, vội vàng sửa lại: “Ta nói là bị sức mạnh lời nói dối làm no căng, ngươi đừng hiểu...”
“Câm miệng!” Phương Hưu nhíu mày: “Ta không muốn nghe bất cứ lời nào không liên quan đến trận chiến, bây giờ qua đây ngủ đi.”
“Hả?!” Tiêu Sơ Hạ kinh hãi, vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Ngươi còn nói ngươi không hiểu lầm? Đây là lời liên quan đến trận chiến mà ngươi nói sao?”
Phương Hưu không để ý đến nàng ta mà nhìn quỷ dị đang tàn phá xung quanh, cùng với người của tổ chức Poker có ý đồ xấu.
Lĩnh vực mở ra. Kiếm Vực Vô Tận.
Ầm!
Vô số kiếm dựng trên không trung, dưới ánh trăng sáng, chúng lóe lên ánh sáng lạnh băng.
Rào rào rào!
Kiếm như mưa rơi xuống, điên cuồng chém quỷ dị và người của tổ chức Poker xung quanh.
Chỉ trong nháy mắt, khắp nơi đều là thi thể bị tàn phá và tay chân rụng rời, còn có kiếm cắm đầy đất.
Phương Hưu nhìn xung quanh, cảm thấy an toàn rồi, có điều vì để đảm bảo, hắn còn thả vô số binh lính chồng chất thành bức tường bảo vệ nơi này lại.
“Ngủ ở đây đi.”
Tiêu Sơ Hạ kinh hãi: “Hưu ca, ta biết ngươi sốt ruột nhưng ngươi đừng vội, ta cảm thấy bây giờ ngươi nên tranh thủ giúp tổng bộ chiến đấu chứ không phải làm cái này, hơn nữa hoàn cảnh này quá lộ liễu.”
“Chiến đấu vô dụng, bây giờ ngươi chỉ cần nghe theo lệnh ta.”