Phương Hưu vừa nói vừa đi về phía Tiêu Sơ Hạ.
Tiêu Sơ Hạ càng hoảng loạn hơn nhưng nàng ta nhanh chóng phản ứng lại.
“Hưu ca, ngươi nói chiến đấu cũng vô ụng, lẽ nào ngươi nhìn thấy tương lai rồi sao, chúng ta không đánh thắng Poker hả?”
Phương Hưu gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Sơ Hạ tái đi, nàng ta nhanh chóng hiểu rõ một khi tổng bộ thua, bản thân họ cũng không có tương lai.
Từ trước đến nay nàng ta chưa từng nghi ngờ lời Phương Hưu, dù sao trước giờ Phương Hưu cũng không sai.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sơ Hạ đột nhiên hiểu Phương Hưu muốn làm gì.
Chắc chắn là muốn tranh thủ vui vẻ, dù sao không có cách nào thay đổi tương lai, chi bằng lúc sắp chết sướng trước đã.
Vậy tìm ai bây giờ? Ngoài bản thân nàng ta tuổi trẻ xinh đẹp ra thì còn có thể tìm ai?
Trong các tác phẩm điện anh đều diễn thế, dù sao thì ai mà không muốn được vui vẻ trước khi chết đây.
Nói thực lòng, Tiêu Sơ Hạ cũng muốn.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Phương Hưu, nàng ta cảm thấy không phải không được.
“Hưu ca, ta... là lần đầu tiên, dù sao cũng sắp chết rồi, ngươi không muốn chết còn hối tiếc, ta... ta...”
Lúc này Phương Hưu đã đến trước mặt nàng ta.
Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông bao trùm, Tiêu Sơ Hạ ấp úng, cuối cùng nói ra hai chữ.
“Nhẹ thôi.”
Bốp!
Phương Hưu bình tĩnh cất dao phẫu thuật đi.
Vẻ xấu hổ trên mặt Tiêu Sơ Hạ như bị đóng băng, nàng ta trợn mắt ngất đi.
“Đúng là ồn ào!”
Phương Hưu nhíu mày sau đó nằm xuống.
Bây giờ hắn nghi ngờ nhân cách giả mà Tiêu Sơ Hạ tạo ra chắc chắn có khiếm khuyết nào đó, nếu không một người bình thường trong vài giây ngắn ngủi sao lại có thể ảo tưởng ra nhiều thứ kỳ lạ đến thế?
Rốt cuộc thì nhân cách hiện giờ của nàng ta lấy hình mẫu từ đâu vậy?
Chắc là trong tác phẩm điện ảnh, dù sao thì để hiểu được những tính cách khác nhau, dùng tác phẩm điện ảnh là tiện nhất.
Vả lại bình thường Tiêu Sơ Hạ biểu hiện ra rất có khả năng là bộ phim điện ảnh mì ăn liền không có não nào đó.
Chuyện này nói rõ một điểm con người thật của Tiêu Sơ Hạ cũng không khác nhân cách mô phỏng mấy, dù sao thì người thích xem phim không não với người không não trong phim cũng không có khác biệt lớn.
Khi Phương Hưu nhắm mắt lại, hắn trực tiếp phát động sức mạnh của Mộng Yểm, đi vào mộng cảnh của Tiêu Sơ Hạ.
Kết quả sau khi vào nhìn thấy một cảnh khó tin.
Do Tiêu Sơ Hạ bất ngờ bị đánh ngất, vì thế trong giấc mơ, nàng ta không ý thức được mình đã ngất đi mà vẫn tiếp tục những thứ hiện thực đang ảo tưởng.
Dẫn đến một cảnh tượng khó mà miêu tả.
Phương Hưu nhìn cảnh tượng xấu xí trước mặt, sắc mặt không khỏi khó coi, hắn búng tay một tiếng.
Tách!
Sau một tiếng vang nhẹ, Tiêu Sơ Hạ ngã phịch mông xuống, trong mắt lộ vẻ hoang mang.
Nàng ta quay người nhìn, thấy Phương Hưu, nàng ta cười tươi như hoa.
“Ngươi chạy ra đấy từ lúc nào thế, mau lại đây.”
Bốp!
Sau đó mặt Tiêu Sơ Hạ đỏ như đít khỉ, cúi đầu nhìn mũi chân, ấp úng không nói ra lời.
“Hưu... Hưu ca, ta nói ta không cố ý, ngươi có tin không? Ta cũng không muốn trong mơ làm thế với ngươi, chủ yếu là ngươi nói không rõ ràng...”
“Im miệng!” Phương Hưu lạnh lùng nói: “Mặc dù thời gian trong mơ khác hiện thực, trong mơ trôi qua lâu, ngoài hiện thực mới chỉ chớp mắt nhưng bây giờ không có thời gian để lãng phí, thu hết tâm tư xấu xa của ngươi lại, lập tức, bắt đầu làm việc!”
Xấu xa!?
Nghe thấy từ này, Tiêu Sơ Hạ sửng sốt, nàng ta rất muốn chất vấn Phương Hưu, ngươi dùng từ này để hình dung cô gái đáng yêu sao?
Nàng ta luôn cảm thấy từ ngữ của mình và Phương Hưu bị tráo đổi, đây không phải từ mà con gái nói với đàn ông sao?
Có điều Tiêu Sơ Hạ chưa kịp chất vấn đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Chỉ thấy Phương Hưu nhẹ nhàng búng tay, hai người như đứng trong vũ trụ, xung quanh là vô số tinh cầu.
Mỗi một tinh cầu đều là thế giới mộng cảnh, bên trên xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ.
“Đây... thế giới mộng cảnh này sao lại khác lần trước rồi? Bởi vì ngươi thăng cấp lên tam giai sao?” Tiêu Sơ Hạ kinh ngạc nói.
Phương Hưu gật đầu, đúng thật là như thế, từ sau khi lên tam giai, năng lực được tăng cường toàn diện, đương nhiên bao gồm cả Mộng Yểm.
Mộng Yểm mạnh lên không phải thay đổi ở điểm này, thứ thực sự thay đổi là hắn đã có thể làm được như Mộng Yểm lúc trước... kết hợp mộng cảnh của mọi người lại, tạo ra một thế giới mộng cảnh rộng lớn, cố định.
Đương nhiên, dựa vào thực lực trước mắt, Phương Hưu còn chưa thể tạo ra mộng ảnh có ảnh hưởng tới thế giới thực như Mộng Yểm, nhưng hiện tại làm được thế này là đủ rồi.
Phương Hưu đưa tay ra, chậm rãi chắp lại.
Cảnh tượng kinh hãi xảy ra, chỉ thấy vô số tình cầu trong vũ trụ phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, sau đó nhanh chóng dung hợp lại ở trung tâm.