Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 448 - Chương 448: Ta Chính Là Tương Lai (1)

Chương 448: Ta chính là tương lai (1) Chương 448: Ta chính là tương lai (1)

“Cho nên sau khi tổng bộ suy xét kỹ lưỡng, đã quyết định đặc cách đề cử Phương Hưu làm đội trưởng của tổng bộ, thay thế cho vị trí của kẻ phản bội là Ngôn Trường Thọ, ai tán thành, ai phản đối?”

Yên tĩnh!

Hội trường hoàn toàn rơi vào sự yên tĩnh.

Lời nói của bộ trưởng quá đột ngột, mọi người không ngờ rằng hắn ta lại trực tiếp đề cử Phương Hưu làm đội trưởng.

Trong lịch sử của tổng bộ tuyệt đối chưa từng có sự việc như vậy xảy ra, tam giai đảm nhận vị trí đội trưởng sao?

Tuy rằng nghe thì vô lý, nhưng không có ai thực sự phản đối chuyện này.

Không có gì phải nghi ngờ vì công lao của Phương Hưu trong trận chiến là to lớn nhất.

Tất nhiên, đôi khi người có chiến công to lớn nhất, chưa chắc là người quyền lực nhất, đừng bao giờ coi thường bản chất con người.

Nguyên nhân thực sự mà không có ai phản đối không chỉ vì công lao của Phương Hưu, mà còn là vì hắn có thể giúp người khác đột phá lên ngũ giai.

Chỉ với việc này thì không có ai dám phản đối, làm gì có ai dám đảm bảo rằng sau này sẽ không tìm đến Phương Hưu để cầu xin?

Trên thực tế, một số ngự linh sư mới được lên tứ giai, sớm đã để ý đến chức vị đội trưởng còn trống của Ngôn Trường Thọ, nhưng bọn họ lại không dám phản đối Phương Hưu trước mặt tất cả mọi người.

Sau này không muốn đột phá lên ngũ giai sao?

Thấy không ai dám phản đối, bộ trưởng gật đầu hài lòng, đây cũng chính là lý do vì sao hắn ta lại trực tiếp công bố chiến công của Phương Hưu trong hội nghị lớn này, và hỏi những người có mặt ở đó có phản đối hay không.

Bởi vì hắn ta rất chắc chắn rằng ngay cả khi không có ý đồ gì thì cũng không có ai dám đứng ra để nói lời phản đối.

Không ai dám nói rằng Phương Hưu là tam giai, không thể đảm nhận vị trí đội trưởng.

“Tốt lắm, nếu không có ai phản đối, vậy thì…”

“Ta phản đối.”

Một giọng nói bình tĩnh cắt ngang lời của bộ trưởng.

Mọi người ngay lập tức lắp bắp kinh hãi, ai? Đúng là ăn gan hùm mật gấu mà, thế mà dám phản đối vào thời điểm này.

Mà khi mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện ra, người phản đối vậy mà là Phương Hưu!

Một số ngự linh sư tứ giai có dã tâm với vị trí kia lập tức có hy vọng.

Thật tốt quá, chắc chắn là Phương Hưu cảm thấy với thực lực của bản thân không thể phục chúng, cho nên chủ động từ chối danh hiệu đội trưởng, ta còn cơ hội!

Bộ trưởng nghe được âm thanh phản đối, gương mặt đen lại, nhưng khi hắn ta nhìn thấy đó là Phương Hưu, thái độ lập tức thay đổi 180°, có thể so với biểu diễn biến mặt.

Chỉ thấy hắn ta lộ ra vẻ mặt ôn hòa mỉm cười: "Phương Hưu, vì sao ngươi lại phản đối?”

Phương Hưu bình tĩnh nói: "Với chiến công của ta, không thể đảm đương danh hiệu đội trưởng tổng bộ.”

Lời vừa nói ra, trong lòng mọi người đánh giá Phương Hưu càng thêm cao.

Thế nào là không tự ti cũng không kiêu ngạo, thế nào là vinh nhục không biến sắc, thế nào là không kể công kiêu ngạo?

Chính là đây!

Rõ ràng là người có công lớn nhất trong việc cứu cánh cho tổng bộ, đối mặt với danh hiệu đội trưởng tổng bộ, dưới tình huống tất cả mọi người đều đồng ý, vẫn lựa chọn từ chối.

Không phải ai cũng có được sự quyết đoán như vậy.

Ánh mắt bộ trưởng nhìn về phía Phương Hưu càng thêm hài lòng, đồng thời càng thêm kiên định với quyết định để Phương Hưu đảm nhiệm danh hiệu đội trưởng.

"Phương Hưu, không cần từ chối, ta biết ngươi cảm thấy bản thân mình mới chỉ là ngự linh sư tam giai, không thể đảm nhiệm danh hiệu đội trưởng, nhưng chiến công của ngươi bọn ta đều nhìn thấy, có thể nói lần này nếu không có ngươi, tổng bộ có khả năng bị hủy diệt, cho nên danh hiệu đội trưởng, quả thật là điều mọi người đều hướng đến, không phải ngươi..”

“Ta nghĩ là ngươi đang hiểu nhầm rồi.” Phương Hưu bình tĩnh cắt ngang lời của bộ trưởng.

“Ý của ta là, với chiến công của ta, danh hiệu đội trưởng vốn dĩ không xứng với ta, vị trí mà ta xứng đáng được nhận phải là… Tổng đội trưởng.”

Lạch cạch!

Bút máy ở trong tay bộ trưởng rơi xuống trên mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai.

Nụ cười trên gương mặt của y cứng đờ lại.

Đám đông ở đây sau khi nghe hết những lời phía sau, cả đám lập tức thất thanh, gương mặt trợn mắt há mồm nhìn Phương Hưu với vẻ bình tĩnh đang đứng đó.

Thậm chí bọn họ bắt đầu nghi ngờ lỗ tai của mình.

Bình Luận (0)
Comment