Không nghe nhầm chứ?
Tổng… Tổng đội trưởng!?
Ngươi có muốn nghe lại xem bản thân mình vừa nói gì hay không? Tam giai, đảm nhận vị trí tổng đội trưởng???
“Phương… Phương Hưu, vừa rồi ta nghe không rõ, ngươi nói ngươi xứng đáng với vị trí nào cơ?” Bộ trưởng cũng bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình.
Phương Hưu bình tĩnh lặp lại lần nữa.
“Ta nói, với chiến công của ta, xứng đáng với vị trí tổng đội trưởng.”
Hắn xác nhận lại lần nữa, chung quanh vô cùng yên ắng.
Trong nháy mắt cái nhìn lúc trước của mọi người về Phương Hưu lập tức đảo lộn, cái gì chó má mà không tự ti không kiêu ngạo, vinh nhục không sợ hãi.
Hóa ra người ta từ đầu đến cuối là chê cái vị trí đội trưởng, trực tiếp muốn làm tổng đội trưởng!
Kiêu ngạo với chiến công này xem như ngươi giỏi.
“Cái này.. Phương Hưu.” Trên mặt bộ trưởng miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Hiện tại ngươi còn trẻ, lại là lần đầu tiên tới tổng bộ, đối với rất nhiều công việc của tổng bộ còn không quen thuộc…”
“Không phải ngươi vừa nói sao, nếu không có ta, thì tổng bộ đã bị hủy diệt, nếu ta đã cứu tổng bộ, vậy đảm nhiệm vị trí tổng đội trưởng cũng không có gì quá đáng chứ?
Lần nữa giọng nói bình tĩnh từ Phương Hưu cắt ngang lời bộ trưởng.
Hiện tại hắn ta hận không thể tự tát mình hai cái, nãy nói những lời này để làm gì, giờ không phải là vác đá đập vào chân mình sao?
“Nói như vậy không sai, công lao của ngươi bọn ta ghi nhận, dựa vào chiến công này đương nhiên là có thể đảm nhiệm vị trí tổng đội trưởng, chỉ là hiện tại đối với ngươi mà nói vẫn quá sớm, ngươi có thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng trước để học hỏi và tích lũy kinh nghiệm, sau đó mới tính đến vị trí tổng đội trưởng cũng không muộn mà.”
Bộ trưởng có lòng tốt khuyên bảo, am ủi, lời này của hắn ta không có chút tư tâm nào.
Không phải bởi vì có quan hệ lợi ích với ai đó nên muốn đẩy người một nhà lên nắm quyền.
Mà hắn ta thật sự cảm thấy kinh nghiệm của Phương Hưu còn thiếu sót tuy rằng năng lực xuất sắc, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Phương Hưu đến tổng bộ, chưa bao giờ nhận chức ở tổng bộ, thậm chí cũng chưa từng đảm nhiệm vị trí đội trưởng ở các phân cục cục điều tra, thì lấy đâu ra kinh nghiệm để đảm nhiệm vị trí tổng đội trưởng.
Tổng đội trưởng không chỉ cần có thực lực mạnh mẽ, năng lực xuất sắc, quan trọng nhất là ra quyết sách.
Tổng đội trưởng là bộ não của cục điều tra cả nước, là người cầm lái, chỉ huy cục điều tra trên cả nước, không có khả năng tính toán xuất sắc và năng lực ra quyết sách, thật sự rất khó làm.
Kỳ thật không phải bộ trưởng không có ý nghĩ đẩy Phương Hưu lên vị trí này, dù sao Phương Hưu có năng lực tiên tri, quá thích hợp để đảm nhiệm vị trí người cầm lái.
Nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại, mà cần rèn luyện một khoảng thời gian trước đã.
Phương Hưu thấy bộ trưởng có chút không muốn, thì bắt đầu tung đại chiêu.
“Ngươi cảm thấy ta không đảm đương nổi vị trí tổng đội trưởng?”
Bộ trưởng lộ vẻ mặt khó xử, nhưng cũng không nói thẳng ra, sợ khiến người có công bị tổn thương, chỉ có thể nói một cách uyển chuyển: “Không phải không đảm đương nổi, mà là cần học hỏi thêm kinh nghiệm, cũng như làm quen một số công việc của tổng bộ…”
“Không cần nói nữa, ta đã nhìn thấy tương lai rồi.”
Lời nói bình tĩnh truyền ra khắp toàn trường.
“Trong tương lai, chỉ có ta lên làm tổng đội trưởng, mới có thể dẫn dắt tổng bộ chiến thắng quỷ dị, khiến thế gian không còn loạn lạc do quỷ dị.”
Mọi người đều lập tức nghệt mặt ra, lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được, cảm giác bị chặn họng bởi câu nói ta đã nhìn thấy tương lai.
Khả năng tiên tri còn có thể dùng như vậy sao?
Mọi người quay ra nhìn nhau, ai cũng không thể xác định được những lời Phương Hưu nói là thật hay giả.
Ngươi nói nó là giả, nhưng người ta chưa bao giờ tiên tri sai.
Nhưng nếu nó là thật, liệu có khả năng là Phương Hưu mượn danh nghĩa của năng lực tiên tri, mà giành quyền lực cho bản thân hay không?
Câu tiên đoán này vốn dĩ không có biện pháp để chứng thực, bởi vì ở đây ngoại trừ Phương Hưu, không còn ai có thể biết trước tương lai.
Trong nhất thời bộ trưởng cũng rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cho dù hắn ta đa mưu túc trí, cũng không có cách nào để xác nhận thật giả khả năng tiên tri của Phương Hưu.
Cuối cùng sau khi hắn ta suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng hỏi: “Phương Hưu, ngươi thật sự thấy được tương lai ngươi vừa nói chứ? Hoặc là nói, ngươi thật sự có thể dẫn dắt tổng bộ, tạo ra một tương lai không có quỷ dị?”
Đối mặt với nghi ngờ của bộ trưởng, vẻ mặt của Phương Hưu không thay đổi, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn quét toàn trường, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thản nhiên nói:
“Ta chưa bao giờ tiên tri sai, ta… chính là tương lai.”