Lúc này, tổ trưởng tổ thứ nhất đột nhiên hỏi: “Tổng đội trưởng, không biết túi gấm này là?”
“Tương lai của các ngươi.”
Lời nói bình tĩnh của Phương Hưu giống như sấm sét, nổ vang trong lòng mọi người.
Cái gì?
Tương lai của chúng ta!?
Trong lúc nhất thời mọi người cảm giác tương lai nhẹ như lông hồng lại nặng nề ngoài ý muốn.
Thậm chí đã có người sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, nóng lòng muốn mở túi gấm ra nhìn xem.
“Túi gấm này, hiện tại không nên mở ra, chờ gặp phải nguy hiểm mới được mở ra.”
Gặp nguy hiểm?
Lời này của tổng đội trưởng có ý gì? Chẳng lẽ gần đây chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm?
Lời này của Phương Hưu không chỉ không làm sự tò mò trong lòng mọi người mất đi, ngược lại càng khiến cho bọn họ muốn mở ra túi gấm nhìn một chút.
Thử hỏi, ai không muốn nhìn thấy tương lai của mình?
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Phương Hưu đã gạt phăng ý nghĩ của mọi người.
“Túi gấm có thể trợ giúp các ngươi sống sót lúc gặp phải nguy hiểm, đương nhiên các ngươi có thể mở túi gấm ra xem trước, nhưng tương lai sẽ bởi vậy mà thay đổi, đến lúc đó chết cũng không nên trách ta, chớ nói ta không dự đoán trước.”
Lời vừa nói ra, mọi người rùng mình.
Cho dù tò mò cũng không dám tùy tiện đi xem, chẳng ai dám lấy mạng mình đi nói giỡn.
Sở dĩ Phương Hưu nói như vậy, cũng không phải vì cố làm ra vẻ huyền bí, hắn nói là sự thật.
Những túi gấm này là do hắn căn cứ vào báo cáo mọi người viết sau khi điều tra sự kiện quỷ dị, sau đó chỉnh sửa rồi viết lại.
Những báo cáo điều tra sự kiện quỷ dị kia ghi lại tỉ mỉ, bọn họ làm thế nào để từng bước một xử lý sự kiện quỷ dị, chết bao nhiêu người mới phát hiện quy luật quỷ dị, giải quyết thế nào, vân vân...
Mà tác dụng của túi gấm, chính là giúp bọn họ chỉ ra một con đường chính xác nhất lúc gặp nguy hiểm.
Giống như bí tịch vượt ải.
Nhưng một khi có người nhìn trước, biết được tương lai, vậy rất có khả năng không làm theo phán đoán đưa ra trước đó, từ đó dẫn đến tương lai xảy ra thay đổi.
“Hiện tại, tổ thứ nhất, mang theo đội viên của ngươi đi khu thương mại Ức Đạ phía Tây thành phố, nơi đó sắp xuất hiện quỷ vực.”
Tổ trưởng tổ thứ nhất rùng mình, trong lòng khiếp sợ, hắn ta biết tổng đội trưởng lại biết trước tương lai rồi.
Điều này khiến hắn ta không khỏi nắm chặt túi gấm trong tay, giống như sợ không cẩn thận làm mất đi.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Một nhân viên công tác vội vã đi vào.
“Tổng đội trưởng, phía Tây thành phố thành phố Thượng Kinh khu đang phát triển mới xảy ra sự kiện quỷ dị, địa điểm tại một tòa trung tâm thương mại lớn, hiện giờ mấy ngàn người bị vây ở bên trong quỷ vực, đây là tư liệu chi tiết.”
“Ừ, để lên bàn đi.” Phương Hưu khẽ ừ một tiếng.
Thấy tổng đội trưởng không có ý định lật tài liệu ra xem, điều này làm nhân viên công tác lo lắng.
“Tổng đội trưởng, ngài vẫn nên xem tư liệu trước đi, tình thế khẩn cấp.”
Ai ngờ, lời này vừa nói ra, nhân viên công tác mới phát hiện mười vị tổ trưởng trong phòng đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa kỳ là, vừa khiếp sợ.
Lúc này, tổ trưởng tổ thứ nhất đột nhiên nói: “Tổng đội trưởng, ta sẽ xuất phát ngay đây.”
Nói xong, hắn ta hùng hùng hổ hổ rời đi.
Nhân viên công tác chậm chạp nhận ra, khiếp sợ nhìn Phương Hưu.
“Phương tổng… đội trưởng, ngài đã biết trước rồi ạ?”
Phương Hưu bình tĩnh gật đầu sau đó tiếp sắp xếp cho các tổ trưởng khác.
“Tổ thứ hai, đến khu C, khu chung cư Tuấn Cảnh, đơn vị 501 ngồi canh, sẽ có người đột nhập vào nhà nhanh thôi.”
Tổ trưởng tổ hai lập tức đứng thẳng lưng.
“Vâng! Tổng đội trưởng Phương!”
“Tổ thứ ba, mười hai giờ tối nay đi tới số 33 đường Phương Hinh khu Dụ Hoa...”
“Tổ thứ tư, 18 giờ đi đường Triều Dương Hà Tây…”
“Tổ thứ năm…”
Từng mệnh lệnh hạ xuống, các tổ trưởng nhao nhao hành động.
Còn nhân viên công tác đến báo cáo đã đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Thậm chí sau đó ngay cả ra cửa như thế nào cũng không nhớ rõ.
Khi vị nhân viên này trở lại phòng làm việc của mình, những người khác cũng nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, họ không khỏi tò mò.
“Tiểu Lý, ngươi làm sao vậy? Sao vừa ra khỏi phòng làm việc của tổng đội trưởng đã mất hồn mất vía vậy?”
Một lúc lâu sau Tiểu Lý mới phản ứng lại, hắn ta chậm rãi nói: “Ta vừa mới nhìn thấy tương lai.”
Mọi người tiến lại gần với vẻ mặt tò mò.
“Hiện trường đoán trước tương lai của tổng đội trưởng?”
“Mau, mau nói xem có chuyện gì xảy ra?”
Tiểu Lý cũng không thừa nước đục thả câu, nói hết những gì vừa tai nghe mắt thấy ở văn phòng tổng đội trưởng ra.
Sau khi nghe xong, mọi người lặng ngắt không tiếng động.
Một lát sau, chuông điện thoại vang lên.
Tiểu Lý vội vàng đi nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng.