Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 457 - Chương 457: Cẩm Nang Diệu Kế (2)

Chương 457: Cẩm nang diệu kế (2) Chương 457: Cẩm nang diệu kế (2)

Năm ngày sau, Lý Hiếu Nho tới cửa.

Đi tới văn phòng tổng đội trưởng chất vấn.

“Phương Hưu, mấy ngày nay ngươi làm cái gì vậy hả? Ngoại trừ tuyên bố mệnh lệnh bảo mọi người viết báo cáo theo quy tắc ra, ngươi làm được gì rồi?”

“Ngươi có biết bởi vì ngươi không làm gì, hiện tại toàn bộ tổng bộ chia năm xẻ bảy, thậm chí chúng ta còn tổn thất không ít nhân thủ không hả?”

Đối mặt với chất vấn của Lý Hiếu Nho, Phương Hưu vẫn bình tĩnh như cũ.

“Ta nhớ rõ hình như ta không gọi ngươi tới.”

Ánh mắt Lý Hiếu Nho nhìn về phía Phương Hưu trở nên vô cùng xa lạ.

“Phương Hưu, ngờ ngươi lại là loại người này.”

“Tiêu Sơ Hạ, tiễn khách.”

“Sao ngươi dám!” Lý Hiếu Nho càng phẫn nộ, đập mạnh bàn.

Phương Hưu thản nhiên nhìn hắn ta, bình tĩnh nói: “Lý Hiếu Nho, ta mới là tổng đội trưởng.”

“Phương Hưu, ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Cuối cùng, cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui, Lý Hiếu Nho đóng sập cửa rời đi.

Trong tổng bộ chẳng ai nghĩ tới, trước mắt đang trong lúc rối loạn, không ít thời kỳ mấu chốt quỷ dị trốn ra ngoài, nhưng tổng đội trưởng là người đứng đầu lại không hề làm gì.

Hai ngày nữa trôi qua.

Bộ trưởng cũng đến.

Trên mặt hắn ta mang theo vẻ thất vọng phức tạp.

“Phương Hưu, đây chính là tương lai ngươi nhìn thấy sao?”

Phương Hưu không trả lời, trong nháy mắt bộ trưởng giống như già đi mười tuổi, cuối cùng hắn ta ủ rũ rời đi.

Văn phòng nhanh chóng lại khôi phục lại yên bình, lúc này mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng sót lại hắt vào trên người hắn mang theo chút tịch mịch.

Ánh mắt Tiêu Sơ Hạ phức tạp, nàng ta không biết Phương Hưu đang làm gì.

“Hưu ca ngươi…”

Phương Hưu bình tĩnh lấy dao phẫu thuật ra.

Thời gian chênh lệch không nhiều lắm.

Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Tiêu Sơ Hạ, hắn cắm dao vào trán mình.

...

...

Sáng sớm nắng gắt như lửa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào trong phòng làm việc của tổng đội trưởng.

Phương Hưu bình tĩnh ngồi ở trên ghế làm việc bằng da thật, ánh mắt hun hút giống như một cái giếng cổ sâu không thấy đáy.

Tiêu Sơ Hạ vểnh cặp đùi đẹp, vui vẻ lướt video ngắn trên sô pha.

Tất cả dường trở lại từ đầu.

Nhưng chỉ có Phương Hưu biết, từ giờ phút này trở đi, hết thảy mọi chuyện đều khác biệt.

Bởi vì hắn đã trở về, hắn mang theo tương lai trở về!

Bỗng dưng, Phương Hưu cầm lấy bút máy màu đen trên bàn làm việc, bắt đầu viết.

Trong lúc nhất thời, trong phòng làm việc chỉ có tiếng cười đùa của Tiêu Sơ Hạ, tiếng video ngắn, cùng với tiếng ngòi bút máy cọ xát trên giấy A4.

Thật lâu sau, Phương Hưu viết xong, lít nha lít nhít viết trọn vẹn hai tờ A4, sau đó hắn lại xé tờ A4 này thành từng mảnh.

Tiêu Sơ Hạ, đi lấy túi gấm lại đây.

Tiêu Sơ Hạ mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì? Lấy cái gì?

“Túi gấm.”

Tiêu Sơ Hạ càng thêm hoang mang: “Cần túi gấm làm gì?”

“Nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tiền thưởng tháng này của ngươi sẽ bị trừ hết.”

Phụt!

Tiêu Sơ Hạ vội vàng từ trên sô pha đứng bật dậy, lịch sử tái diễn, giày cao gót của nàng ta lại rơi trên thảm.

Tiền thưởng và thành tích không thể bị trừ, vì muốn làm một thư ký tốt, cố tình bỏ ra một số tiền lớn mua không ít trang phục thư ký và giày cao gót vớ.

Không nhảm nữa, vội vàng mang giày vào rồi đi sắp xếp.

Một lát sau, túi gấm được đưa tới.

Phương Hưu bỏ từng tờ giấy đã xé xong vào trong túi gấm.

Tiêu Sơ Hạ ở bên cạnh tò mò nhìn, nàng ta rất muốn xem nội dung trên tờ giấy, nhưng tờ giấy đều bị gấp lại, không nhìn thấy.

“Hưu ca, trên tờ giấy viết cái gì vậy?”

“Tương lai.”

Cái này làm cho Tiêu Sơ Hạ càng thêm tò mò, nghiêng đầu muốn đi lấy một tấm nhìn xem.

Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên: “Xem một tờ trừ một tháng tiền lương.”

Tiêu Sơ Hạ sợ tới mức rút tay về, bĩu môi lẩm bẩm: “Không nhìn thì không nhìn, có gì ghê gớm chứ.”

Phương Hưu cất tờ giấy xong, cầm lấy điện thoại bàn ở bên cạnh, gọi điện thoại.

“Bảo tổ trưởng tổ từ một đến mười đến phòng làm việc của ta.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói cung kính và khẩn trương.

“Vâng, tổng đội trưởng.”

Một lát sau, văn phòng tổng đội trưởng đã chật ních người.

Một nhân viên công tác cung kính nói: “Tổng đội trưởng Phương, tổ trưởng tổ từ một đến mười đều đã tới.”

Phương Hưu gật đầu, lập tức nhìn người mấy người trước mắt.

Mười vị tổ trưởng này người thì cung kính, người thì tò mò nhìn tổng đội trưởng mới nhậm chức.

Trong lòng âm thầm suy đoán tổng đội trưởng gọi đám người họ đến làm gì.

“Dựa theo số hiệu tương ứng trên túi gấm, các tổ trưởng lần lượt lấy túi gấm đi.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.

Trong mắt mọi người hiện lên vẻ nghi hoặc, họ nhìn túi gấm trên bàn làm việc.

Bọn họ không hỏi nhiều, mà nhao nhao tiến lên, lấy túi gấm tương ứng với số hiệu của mình.

Bình Luận (0)
Comment