Tự nhiên có cảm giác được tin tưởng, A Bích kích động đến mức cả người run rẩy.
Người đáng tin cậy nhất trong toàn bộ tổ chức Poker là ta!?
Ta đã được đại lão công nhận!?
A Bích vội vàng kích động tỏ thái độ: “Có thể! Có thể làm được! Đại nhân yên tâm, về thân phận của ngài, có đánh chết ta cũng sẽ không truyền ra ngoài một chữ.”
Nhìn A Bích hận không thể để đầu rơi máu chảy, Phương Hưu đã lờ mờ nhìn thấy một ngày nào đó trong tương lai, A Bích bị bắt đến phòng thẩm vấn, bị nghiêm hình tra tấn, thà chết không tiết lộ tin tức của mình, hắn ta thấy chết không sờn.
“Ta không nói chuyện này, mà là ngươi có thể làm Joker không, chuyện giữ bí mật ta tự có cách, vừa rồi cắn nuốt một phần máu thịt của ngươi ngươi, thông qua phần máu thịt này, ngày sau một khi ngươi có lòng tạo phản, ngươi sẽ tự biết thế nào là đau khổ.”
A Bích thần rùng mình, thủ đoạn thần bí khó lường của đại lão đã xâm in sâu vào lòng hắn ta từ lâu, đương nhiên hắn ta sẽ không chút hoài nghi.
“Xin đại nhân yên tâm, sau khi trở về ta sẽ chỉnh đốn lại tổ chức Poker.”
Phương Hưu gật gật đầu: “Chuyện bên phía viện trưởng, ngươi không cần lo, bổ nhiệm một cái Joker ta có thể tự mình quyết định, chuyện sau này phải xem chính năng lực của ngươi trong, vòng một tháng nếu như không làm được, ta lập tức để những người khác lên nắm quyền.”
A Bích vừa nghe xong đã cảm thấy sốt ruột, hắn ta lập tức lên dây cót tinh thần, chuyện lớn ở phía trên đại lão đã giải quyết cho mình, nếu mình còn không giải quyết được chuyện nhỏ bên dưới, vậy thì không cần sống nữa.
“Đại nhân, một tháng là đủ rồi, nếu như không được, thuộc hạ xách đầu tới gặp ngài!”
“Tốt lắm, nể tình ngươi một lòng trung thành, ta có thể cung cấp cho ngươi một chút trợ giúp, hầm rượu số 28 Royal Winery.”
Trên mặt A Bích hiện lên vẻ nghi hoặc: “Đại nhân, thuộc hạ ngu dốt, không biết hầm rượu này là?”
Phương Hưu nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Nơi cất rượu ngon quý giá của A Tép, người này ham rượu như mạng, hẳn là ngươi biết nên làm thế nào nhỉ?”
A Bích mừng rỡ: “Đại nhân ta hiểu rồi, ta sẽ bày ra thiên la địa võng ở hầm rượu, sau đó dụ dỗ A Tép mắc câu rồi giết hắn ta, giảm bớt một đối thủ cạnh tranh.”
Phương Hưu lạnh lùng quát một tiếng, trong mắt lộ vẻ tức giận: “Ta muốn một tổ chức Poker hoàn chỉnh chứ không phải chỉ còn một mình ngươi, hiện tại ngươi đã biết A Tép coi cái gì quý như mạng, chẳng lẽ ngươi không ngẫm lại xem nên lợi dụng điểm này thế nào để cho hắn ta ủng hộ ngươi lên nắm quyền à?”
A Bích sửng sốt, sau đó lập tức vỡ lẽ, vẻ mặt xấu hổ: “Đại nhân dạy phải, thuộc hạ hiểu rồi.”
“Được rồi, cút đi!”
A Bích thấy Phương Hưu không kiên nhẫn nữa thì vội vàng cáo lui, biến mất trong bóng tối.
Đợi A Bích đi rồi, vẻ tức giận trên mặt Phương Hưu hóa thành bình tĩnh như nước đọng.
Trong lòng lặng lẽ tính toán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, một tháng sau, tổ chức Poker cũng sẽ vào tay hắn.
Sau khi đứng im suy tư một lát, Phương Hưu xoay người rời đi, tuy rằng mượn danh nghĩa biết trước tương lai có thể tránh được việc phải hộ vệ đi theo, nhưng rời đi quá lâu chung quy cũng sẽ có ảnh hưởng.
Trên đường trở về, đi qua một đoạn hẻm nhỏ tối tăm, hắn đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông thắt bím tóc ngắn, mặc đồ võ sĩ rộng thùng thình, bên hông đeo đao.
Người đàn ông tựa ở góc tường, miệng ngậm thuốc lá, dáng vẻ phóng khoáng, u ám.
Nhìn thấy Phương Hưu đi tới, võ sĩ mỉm cười vứt điếu thuốc lá trong tay, cúi người.
“Tổng đội trưởng Phương, lần đầu gặp mặt, ta là Miyamoto của cục điều tra Đảo Quốc, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Cút.”
Phương Hưu chỉ trả lời một chữ, đêm hôm khuya khoắt chặn người ở hẻm nhỏ, cho dù có lễ phép hơn nữa cũng chỉ là dối trá mà thôi.
“Hì hì, tổng đội trưởng Phương giận sao, có muốn người ta giúp ngươi bớt giận đó?”
Một giọng nữ cười duyên từ sau lưng Phương Hưu truyền đến.
Vẻ mặt Phương Hưu không thay đổi, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.
Giọng nói bình tĩnh vang lên trong hẻm nhỏ: “Tính ra cũng một tuần không sát sinh rồi, xem ra hôm nay có thể giết một ít.”
“Hì hì...” Một vị cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặt búp bê, mặc kimono màu hoa anh đào, từ phía sau Phương Hưu đi ra.
Nàng ta cười tươi như hoa nói: “Tổng đội trưởng Phương, ngài đừng vội ra tay, tuy rằng có ra tay ngài cũng không đánh lại ta, nhưng lần này hai người chúng ta đến đây là muốn chân thành mời ngài tới Đảo Quốc làm khách.”
Người đàn ông bổ sung: “Lúc trước gửi thư mời cho ngài, cũng đã tới tổng bộ bái phỏng, đáng tiếc không nhận được đáp lại của ngài, chỉ có thể chờ ở đây, nếu có chỗ nào thất lễ, mong ngài thông cảm.”
“Nói xong di ngôn chưa?”
Hai người sửng sốt, nhìn nhau rồi bật cười.