“Tổng đội trưởng Phương hài hước quá, nhưng xem ra ngài không có ý định phối hợp. Không sao cả, chỉ là chúng ta vừa tản bộ ở gần đây, không cẩn thận liền nghe được một ít lời không nên nghe.”
Cô gái cười nói tiếp: “Ai có thể nghĩ đến tổng đội trưởng Phương lại là một thành viên của tổ chức poker chứ?”
“Tổng đội trưởng Phương, ngài cũng không muốn chuyện này bị tổng bộ cục điều tra biết đâu nhỉ?”
Nụ cười trên môi cô gái trở nên nguy hiểm.
Nhìn hai người cười vui vẻ như vậy, Phương Hưu cũng thấy vui lây.
Khi danh tiếng trong nước của hắn nổi lên, đã lâu lắm rồi không gặp được loại chuyện bị người tới cửa khiêu khích này.
Thật đúng là niềm vui đã lâu không thấy.
“Các ngươi có muốn nghe mình đang nói gì không? Người cứu vớt tổng bộ ta, trên thực tế lại là kẻ nằm vùng của Poker?”
Phương Hưu nở nụ cười dữ tợn.
“Đúng vậy, ngay từ đầu, khi nghe được tin tức này, chúng ta cũng rất kinh ngạc, nhưng hiện thực khoa tin như thế đấy, không phải sao?
Phương Hưu gật đầu: “Không sai, ta chính là người nằm vùng của tổ chức Poker, thậm chí không chỉ nằm vùng, thủ lĩnh tổ chức Poker cũng là ta, các ngươi đi tuyên truyền đi.”
Nói xong, Phương Hưu cất bước đi ra ngoài ngõ.
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.
“Tổng đội trưởng Phương, ngươi không cần cố làm ra vẻ, ta không tin ngươi không lo lắng chút nào, hơn nữa, hì hì, lời ngươi vừa nói ta đã ghi âm rồi, chứng cứ cũng có luôn rồi.”
Phương Hưu không quay đầu lại: “Ghi âm có thể làm giả, lần sau trực tiếp quay video đi.”
Hắn thực sự không hề lo lắng, bởi vì sẽ chẳng có ai tin tưởng.
Trong khoảng thời gian này tới nay, hắn đã nâng uy tín bản thân tới đỉnh cao, lời của nhà tiên tri Phương Hưu chính là chân lý.
Vèo!
Bóng dáng Miyamoto thoắt hiện trước mặt Phương Hưu.
Hắn ta vẫn dựa lưng vào vách tường, tay kia giơ kiếm võ sĩ lên, chống ở trên tường đối diện hẻm nhỏ.
Mỗi người một đao hoàn toàn chặn kín hẻm nhỏ.
Hắn ta nghiêng mặt nhìn về phía Phương Hưu, khóe miệng hơi nhếch.
"Xin lỗi, đường này không..."
“Lão bà.”
Ong!
Dao động quỷ dị hiện lên, không khí dập dờn như sóng nước, một thân ảnh trắng lạnh lộ ra dưới ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Miyamoto khẽ nhíu mày, có điều hắn ta cũng không để ở trong lòng, thân là ngự linh sư tứ giai, cũng không đến mức bị thủ đoạn của ngự linh sư tam giai hù dọa.
Thủ đoạn của ngự linh sư muôn hình vạn trạng, nhưng thực lực không đúng chỗ, chung quy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Đang lúc nghĩ như vậy, hai chân lão bà trần trụi bay về phía hắn ta giống như u linh.
“A, người Hạ Quốc thật đúng là không lễ phép, ngay cả nói cũng không cho người ta nói hết.”
Miyamoto nhẹ nhàng búng tay cái lên chuôi kiếm, thân kiếm sáng bạc lập tức bay ra khỏi vỏ, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Sau đó hắn ta hạ thấp thân hình, một tay cầm kiếm, ngay khi lão bà tới gần.
Xoạt!
Ánh kiếm giống như dải lụa quét qua thân thể lão bà, giống như chém nó thành hai nửa.
Làm xong hết thảy, Miyamoto lạnh lùng đứng dậy, thu đao, châm thuốc, liền mạch lưu loát.
Sau đó......
Phụt!
Khi lão bà giơ tay, trong không khí như có một thứ vô hình nào đó xẹt qua cổ Miyamoto.
Một vết máu xuất hiện ở trên cổ hắn ta, máu tươi bắn tung tóe!
Động tác châm thuốc của Miyamoto Đằng khựng lại, điếu thuốc trực tiếp rơi trên mặt đất, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu cũng hóa thành khiếp sợ đến khó tin.
“Điều này...... Điều này sao có thể?”
“Triển khai lĩnh vực. Giới Hạn Phục Ngự Ma!”
Một tiếng quát khẽ truyền đến, sức mạnh bàng bạc từ từ dâng lên, xung quanh lập tức bị ảnh hưởng.
Hư ảnh kiến trúc giống như đền thờ cổ đại của Đảo Quốc chậm rãi hiện lên.
Ngay sau đó, một sinh vật hình người được quấn quanh bởi băng vải bước ra khỏi đền thờ.
Quái nhân băng vải vung tay lên, một dải băng từ trên người hắn ta bắn ra, quấn quanh chiếc cổ bị thương của Miyamoto.
Miyamoto vốn đã ngừng thở lập tức khôi phục hô hấp, thở hổn hển, ánh mắt hoảng sợ nhìn lão bà, kéo giãn khoảng cách nàng.
“Không hổ là tổng đội trưởng Hạ Quốc, dù là tam giai cũng có thể đánh lén cường giả tứ giai.” Nữ tử kimono cười nói.
“Nhưng chiêu thức này không có hiệu quả với bọn ta. Ra đây đi, Nha Thiên Cẩu, Shuten-dōji!”
Ngay khi người phụ nữ mặc kimono vừa dứt lời, lại có một vị nam tử lưng mọc hai cánh màu đen, đầu đội mặt nạ Thiên Cẩu, cầm trường đao trong tay đi ra từ đền thờ.
Cạnh đó còn một đồng tử mặt xanh răng nanh, dáng người mập mạp mập mạp, cầm trong tay hồ lô rượu thật lớn.
“Hộc hộc, thật sự là suýt nữa thì chết." Miyamoto lộ vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, hắn ta gãi gãi đầu, lập tức nghiêm mặt nói: “Xem ra ta cũng phải nghiêm túc một rồi.”