“Triển khai lĩnh vực. Sát Thần Ám Ế Đình!”
Bùm!
Võ sĩ phục trên người Miyamoto bị cuồng phong thổi bay, một luồng sát khí bàng bạc khó tin từ trên người hắn ta phun ra.
Sát ý gần như hóa thành thực thể, biến thành từng từng dòng lũ màu máu phóng lên cao.
Bốn phía lập tức thấm đẫm màu máu, mùi máu tươi nồng đậm gay mũi phả vào mặt, làm người ta buồn nôn.
Sát ý màu máu bám vào trên người hắn ta, hóa thành áo khoác huyết sắc, bảo vệ quanh thân.
"Ồn ào quá thể." Phương Hưu bình tĩnh nói, hắn không hiểu vì sao hai kẻ sắp chết lại có thể nói nhảm nhiều như thế.
Tại sao không thể ngoan ngoãn đi chết chứ?
Lão bà chuyển động, thân ảnh quỷ mị bay về phía Miyamoto.
Miyamoto cầm kiếm võ sĩ bị sát khí bao trùm, quát khẽ một tiếng: "Nhất Đao Lưu, Cư Hợp!”
Hắn ta cực kỳ tự tin với kiếm này, lúc trước chỉ là sơ suất, lầm tưởng lão bà là quỷ dị có thực thể cho nên không thể làm đối phương bị thương.
Nhưng hiện tại lĩnh vực triển khai, thêm sự kết hợp của sát khí thực thể, kể cả vật hữu hình hay vô hình cũng đều bị chém!
Xoạt!
Một vết chém nghiêng, sát khí hình trăng lưỡi liềm màu máu xẹt qua thân thể lão bà.
Nhưng mà nó cũng giống như chém qua không khí, không hề có tác dụng.
“Cái gì!" Miyamoto biến sắc, nhanh chóng lui về phía sau không chút nghĩ ngợi.
Nhưng vẫn chậm một bước, lão bà nhẹ nhàng giơ tay đôi trắng nõn, một vết thương sâu tận xương xuất hiện ở trên cánh tay Miyamoto.
Cánh tay của hắn ta máu tươi đầm đìa.
"Không thể bị công kích, lại có thể công kích người khác, rốt cuộc đây là năng lực gì?"
Miyamoto nghĩ thế nào cũng không hiểu, một ngự linh sư tứ giai như mình lại bị thương trong tay ngự linh sư tam giai hết lần này đến lần khác.
Đúng lúc này, trong mắt người phụ nữ kimono hiện lên vẻ ác độc, nàng ta lặng lẽ điều khiển Nha Thiên Cẩu và Shuten-dōji đánh lén Phương Hưu.
Năng lực của nàng ta là Thức Thần, thuộc về hệ triệu hoán, đương nhiên hiểu rõ nhược điểm của hệ triệu hoán, đó chính là một khi giết chết bản thể, Thức Thần sẽ biến mất.
Tuy rằng không biết vì sao Phương Hưu lại có được năng lực thức thần tương tự như mình, nhưng chuyện này không quan trọng, trực tiếp giải quyết bản thể của hắn, cuộc chiến sẽ lập tức kết thúc.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn Nha Thiên Cẩu với Shuten-dōji một trái một phải đánh úp lại chăm chú, khóe miệng nở nụ cười dữ tợn.
“Sinh vật xấu xí.”
Hắn vươn tay phải thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt qua mặt, lửa đen bùng lên.
Bùm!
Lửa đen ngập trời ầm ầm bộc phát, hóa thành mặt quỷ dữ tợn, mái tóc trắng dài như thác nước xuất hiện, mắt phải huyết quang rực rỡ.
Trong nháy mắt, Phương Hưu như từ người hóa thành một tôn quỷ thần!
Sắc mặt người phụ nữ kimono tái đi: "Loại sức mạnh này đã đạt tới giới hạn tứ giai, hóa ra đây chính là thứ ngươi ỷ lại sao?"
Tuy nhiên Nha Thiên Cẩu và Shuten-dōji không phải là thức thần bình thường, mà là thân thể thần linh!"
Phương Hưu nhẹ nhàng nhảy lên, bay lên trời, ngọn lửa đen hừng hực thiêu đốt hóa thành hai cánh chim rực lửa, xuất hiện ở sau lưng của hắn, giúp hắn lơ lửng giữa không trung.
Dễ dàng tránh được công kích của Nha Thiên Cẩu và Shuten-dōji.
Hắn nhìn xuống người phụ nữ kimono, nhe răng cười: "Thần linh? Để ta cho ngươi mở mang kiến thức, thế nào mới gọi là thần linh!
Thao Thiết hàng thế!”
Ngọn lửa đen điên cuồng tuôn trào, tóc trắng bay múa, huyết quang rực rỡ, một luồng hơi thở khiến thiên địa đều cảm thấy áp lực lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện.
Giữa trời đất bỗng vang lên tiếng ngâm nga thì thầm đi cuồng, ngu si, khó lý giải.
Trong tiếng ngâm nga ấy, giữa hư không, một sự tồn tại khủng bố hàng lâm.
Chính là Thao Thiết!
Ầm!
Thịt thối vô cùng vô tận cuồn cuộn, chồng chất thành núi đột ngột mọc lên, xông thẳng lên trời.
Trong khoảnh khắc Thao Thiết xuất hiện, thế giới...... Im lặng.
Ngay khi nhìn thấy Thao Thiết, người phụ nữ mặc kimono chỉ cảm thấy cả người run rẩy, như chìm vào vực sâu.
Không một ngôn từ nào có thể hình dung loại thân thể vĩ đại này.
Lúc này nàng ta mới hiểu được, hóa ra ở trước mặt sự tồn tại bậc này, cái mà nàng ta gọi là thần linh cũng chỉ là một chuyện cười.
"Không thể nào! Ngươi chỉ là một ngự linh sư tam giai, dựa vào cái gì mà có thể triệu hoán ra sự tồn tại như vậy! Đến cả tứ giai như ta cũng làm không được!"
“Khặc khặc khặc… Ngươi là cái thá gì, mà cũng xứng đánh đồng với ta?
Ăn chúng đi, Thao Thiết!"
Nhận được mệnh lệnh Thao Thiết bỗng nhiên vươn bàn tay thịt thối che khuất bầu trời ra, hung hăng bắt lấy Nha Thiên Cẩu và Shuten-dōji.
Đương nhiên Nha Thiên Cẩu và Shuten-dōji sẽ không ngồi im chờ chết, chúng nhao nhao phát động đại chiêu mạnh nhất của mình, đến chống đỡ bàn tay Thao Thiết.
Quần Nha Phong Bạo!