Cho nên yêu cầu của hắn đối với thân vệ chỉ có hai chữ, nghe lời.
Căn cứ vào nguyên tắc này, hắn lựa chọn Dương Minh, Bạch Tề và một đám người ở thành phố Lục Đằng.
Trước mắt, toàn bộ tổng bộ không có người nào nghe lời hơn bọn họ.
Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vào đi.
Một nhân viên bước nhanh vào.
“Tổng đội trưởng, đã bắt được Miyamoto, hắn ta hiện đang ở phòng thẩm vấn.”
“Có thương vong không?”
Nhân viên công tác lắc đầu: “Không, lúc Miyamoto bị bắt, hắn ta không hề phản kháng, hiển nhiên hắn ta biết phản kháng cũng vô dụng, nhưng hắn ta ầm ĩ muốn gặp bộ trưởng, nói có tình báo quan trọng.”
Nghe nói như thế, Phương Hưu không cần nghĩ cũng biết cái gọi là tình báo quan trọng kia là gì.
“Thú vị, dẫn đường đi.”
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Phương Hưu đi tới phòng thẩm vấn.
Gặp được Miyamoto.
Lúc này Miyamoto bị tiêm Ức Linh tề, hai tay cũng bị còng tay do thép tâm linh chế tạo còng lại.
Bộ trưởng cũng đang ở trong phòng thẩm vấn.
Miyamoto vừa thấy Phương Hưu tiến vào, hắn ta lập tức biến sắc.
“Bộ trưởng, ngươi cần phải bảo vệ ta, ta là đại sứ Đảo Quốc, hơn nữa Phương Hưu người này là gián điệp của tổ chức Poker!”
Bộ trưởng bật cười nhìn về phía Phương Hưu: “Phương Hưu, ngươi thấy thế nào?
“Hắn ta nói là sự thật.” Phương Hưu bình tĩnh thừa nhận.
“Ngươi xem, hắn thừa nhận rồi, hắn thừa nhận mình là gián điệp, các ngươi mau phái người bắt hắn lại!”
Bộ trưởng sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: “Được rồi, không nói giỡn nữa.”
Sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm túc.
“Nghe nói ngươi giết một vị đại sứ Đảo Quốc, lần này ngươi làm việc nông nổi, bây giờ ngươi định xử lý thế nào?”
“Giết hết đi.”
Bộ trưởng: “...”
“Hắn muốn giết người diệt khẩu! Muốn giết người diệt khẩu! Ta có chứng cớ! Ta có ghi âm!” Miyamoto hốt hoảng.
Miyamoto nói rất sốt ruột, nhưng không ai để ý tới hắn.
“Phương Hưu, ngươi suy nghĩ lại đi, chuyện này có thể gây ra tranh chấp giữa hai nước.”
“Đêm hôm khuya khoắt, đại sứ Đảo Quốc tập kích tổng đội trưởng cục điều tra Hạ Quốc, có tội danh này là đủ rồi.”
“Đó không phải tập kích! Là mời! Mời ngươi tới Đảo Quốc làm khách.” Miyamoto lo lắng hô to, hắn ta cảm giác bóng tối chết chóc đã bao phủ chính mình.
Nhưng mà, vẫn không ai để ý tới hắn ta.
Bộ trưởng trầm ngâm nói: “Đây đúng là trọng tội, nếu ngươi đã quyết định, vậy cứ làm theo lời ngươi đi.
Cạch cạch...
Miyamoto điên cuồng đập bàn, tiếng còng tay va chạm không ngừng vang lên.
“Rốt cuộc các người có nghe ta nói không hả? Phương Hưu là gián điệp! Ngươi không thể nghe hắn.”
Hắn ta thật sự sốt ruột muốn chết, hắn ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, một gián điệp lớn như vậy đứng ở đó, vả lại hắn còn thừa nhận rồi, thế mà không ai quan tâm?
Có còn thiên lý không? Có còn vương pháp không?
Khoa trương nhất chính là, gián điệp này nói muốn giết mình, bộ trưởng lại đồng ý qua loa như thế?
Có lầm hay không, ta chính là đại sứ Đảo Quốc, ta đại diện cho Đảo Quốc đấy, không phải con chó con mèo, ngươi giết ta sẽ khiến cho hai nước xảy ra tranh chấp! Ngươi chắc chắn không muốn nghĩ lại sao?
“Người đâu, đưa hắn ta tới phòng làm việc của ta, đúng lúc ta có thí nghiệm cần hắn ta phối hợp, coi như phát huy giá trị lớn nhất của hắn ta.”
Phương Hưu ra lệnh cho cấp dưới.
“Vâng, tổng đội trưởng.”
Hai nhân viên công tác trực tiếp tiến lên, muốn mang Miyamoto đi.
Miyamoto hoảng sợ lui về phía sau: “Ta là đại sứ Đảo Quốc! Hắn là gián điệp của tổ chức Poker! Các người không thể giết ta! Ghi âm! Ta có ghi âm!”
Hắn ta vội vàng móc ra một cây bút ghi âm từ trong đũng quần ra, bắt đầu ấn phát ngay trước mặt mọi người.
Bên trong truyền ra giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu.
“Không sai, ta chính là gián điệp của tổ chức Poker, thậm chí không chỉ là gián điệp, ta còn là thủ lĩnh tổ chức Poker.”
“Các ngươi nghe chưa, hắn là thủ lĩnh của tổ chức Poker, các ngươi đừng để bị hắn lừa!”
Lời nói của hắn ta chọc cười nhân viên công tác bên cạnh.
Thủ lĩnh tổ chức Poker chính là Joker, kẻ chết gián tiếp trong tay tổng đội trưởng bọn ta, bây giờ ngươi còn nói hắn là thủ lĩnh?
Miyamoto ngạc nhiên, từ trong mắt mọi người thấy được bốn chữ, hắn ta tin tưởng mù quáng.
Mẹ nó chứng cớ đều bày ra trước mắt, còn không tin?
“Không phải, các ngươi ngẫm lại xem, nếu như Phương Hưu không có gì đáng nghi, tại sao đêm hôm khuya khoắt hắn lại đi gặp người của tổ chức Poker?”
Nhân viên công tác cười nhạo: “Mưu đồ của tổng đội trưởng há có thể hiểu được?”
Miyamoto: “???”
Hắn ta thật muốn chỉ vào mũi đối phương mà một chút, ngươi bảo đêm khuya đi gặp người của tổ chức đối địch để mật đàm là mưu đồ?
Mẹ nó lỗ tai nào của ngươi nghe ra đây là mưu đồ?
“Mưu đồ cái ĐM! Ta tận mắt nhìn thấy một tên đeo mặt nạ A Bích cung kính với Phương Hưu! Phương Hưu còn nói để A Bích đi chỉnh đốn tổ chức Poker, về sau tổ chức Poker tạm thời giao cho A Bích quản lý.
Đến lúc đó hắn cầm quyền ở cả tổng bộ và tổ chức Poker, một cái ngoài sáng, một cái trong tối, thúc đẩy toàn dân quỷ dị hóa!”