Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 471 - Chương 471: Có Còn Vương Pháp Không (1)

Chương 471: Có còn vương pháp không (1) Chương 471: Có còn vương pháp không (1)

Bởi vì động tác của hắn khiến cho quỷ dị bốn phía có phản ứng.

Lúc trước cầm những vật khác, đám quỷ dị không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào đồ vật trên quầy hàng.

Mà khi cầm lấy chuông cổ bằng đồng thau này, ánh mắt những quỷ dị kia lại bắt đầu di chuyển theo nó.

Cảnh tượng lúc này vô cùng kinh hãi, một đám quỷ dị hình thái khác nhau, diện mạo dữ tợn bao vây Phương Hưu.

Trong ánh mắt lộ vẻ tham lam, thậm chí thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm chuông cổ thanh đồng.

Thật giống như cái chuông cổ này là món ăn mỹ vị gì vậy.

Để xác định có phải chuông cổ thanh đồng thu hút đám quỷ dị hay không, Phương Hưu còn cố ý đưa qua trái rồi lại đưa qua phải, kết quả chuông cổ này giống như nam châm, thu hút quỷ dị bốn phía.

Hắn đánh giá chuông cổ thanh đồng trong tay, nó vô cùng cũ nát, to bằng bàn tay, mặt ngoài phủ kín rỉ đồng màu xanh lá cây, giống như sắp sửa vỡ nát.

Suy tư một lát, Phương Hưu bắt đầu truyềnlinh tính vào trong đó.

Nhưng mà, không hề có phản ứng.

Chuông cổ thanh đồng có vẻ như được chế tạo bằng đồng thanh bình thường nhất, không phải quỷ khí, cũng không phải linh khí.

Nhưng, càng là như thế, thì càng chứng minh chuông cổ thanh đồng này có điểm kỳ lạ.

Một cái chuông cổ bình thường làm bằng đồng thau, không thể hấp dẫn sự chú ý của nhiều quỷ dị như vậy.

Không thể phát hiện chỗ thần kỳ, chỉ có thể nói rõ cái chuông này không phải đồ thường.

“Này, bảo ngươi đấy, không mua thì đừng làm loạn đây chính là đồ cổ được khai quật ở Tây Chu.” Ông chủ thấy Phương Hưu cầm chuông cổ đồng thau của mình lắc lắc thì càng bất mãn.

“Tây Chu? Mẹ kiếp! Bảo mới đào đầu tuần trước thì còn tạm được!”

“Ta mua.” Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên.

Bàn Tử lập tức biến sắc: “Không phải chứ Hưu ca, nếu ngươi thật sự thích đồ cổ, chúng ta đến cửa hàng chính quy xem thử.”

“Bảo ai không chính quy hả? Bắt đầu từ thời ông nội ta, nhà ta đã bày sạp ở đây, ngươi nói ta không chính quy?”

“Tinh! Alipay + mười nghìn tệ.”

Điện thoại di động của ông chủ vang lên hắn ta kinh ngạc nhìn Phương Hưu.

Phương Hưu quét mã xong, quay đầu bước đi.

Ông chủ đảo mắt, hiện lên vẻ tham lam.

“Này chờ một chút, mười nghìn tệ đã muốn mua Tây Chu...:”

Hắn ta còn chưa nói xong, Phương Hưu đột nhiên quay đầu, huyết quang trong mắt chợt hiện lên.

Ông chủ cứng họng, cả người giống như con rối gỗ mất đi linh hồn, ngơ ngác ngồi trở lại quầy hàng, tiếp tục lướt video ngắn.

.......

.......

Ngày hôm sau, trong tổng bộ.

Một lão giả tóc hoa râm cung kính cầm chuông cổ thanh đồng, đứng trước mặt Phương Hưu.

“Tổng đội trưởng Phường, sau khi nghiên cứu phát hiện, chắc hẳn chiếc chuông cổ thanh đồng này được Đạo môn triều Hàn dùng để tế tự, chất liệu là đồng thau bình thường, bản thân nó cũng không có gì đặc biệt.”

Phương Hưu cần bản điều tra về chuông cổ thanh đồng, cẩn thận đánh giá.

Vật tế tự đạo môn đời Hán? Chế tạo bằng đồng thau?

Đúng là đồ cổ có chút giá trị, nhưng đó cũng chỉ là xét từ góc độ nhân loại, quỷ dị không thể hứng thú với một vật chết, cho dù đó là đồ cổ.

Tại sao quỷ dị lại thèm nó tới nhỏ giãi?

Phương Hưu phất phất tay, đuổi chuyên gia đi xuống.

Sau khi suy nghĩ một lát, hắn quyết định tìm người chuyên nghiệp đến giải quyết.

Sau đó gọi điện thoại.

“Kêu Dương Minh lại đây.”

“Vâng, tổng đội trưởng.”

Một lát sau, Dương Minh tới.

Vừa vào phòng, hắn ta đã đánh giá chung quanh, trong miệng chậc chậc lấy làm lạ.

“Hưu ca, văn phòng của ngươi thật là hủ bại, chậc chậc, bàn này là gỗ tử đàn đúng không?”

Phương Hưu không tiếp lời, mà trực tiếp ném chuông cổ thanh đồng cho Dương Minh.

“Vật này quan trọng, giao cho ngươi bảo quản, phải mang theo bên người.”

Dương Minh nhận lấy chuông cổ thanh đồng, đầu óc mờ mịt.

“Đây là cái gì?”

“Một món bảo vật, cụ thể không cần hỏi nhiều, ngươi cứ cầm là được.”

“Ờ.”

Dương Minh không hỏi nhiều nữa, với hắn ta dù sao Hưu ca lúc nào cũng thần thần bí bí, để cho mình bảo quản vật này, hơn phân nửa là lại thấy được tương lai rồi.

Nói xong, Phương Hưu đuổi Dương Minh đi.

Đúng vậy, đây chính là người chuyên nghiệp hắn tìm, Dương Minh.

Không có cách nào để đối phó với thứ bí ẩn và không biết tác dụng này tốt hơn là giao cho Thiên Mệnh.

Đây cũng được coi là một trong những kỹ năng của thiên mệnh, đào được bảo vật mà tất cả mọi người không ai nhận ra trên vỉa hè.

Không cần biết có bao nhiêu cường giả, chắc chắn họ đều không phát hiện được điểm đặc thù của bảo vật, chỉ coi nó như đồ rách nát, duy chỉ có thiên mệnh có thể phát hiện ra chỗ thần kỳ của bảo vật.

Phương Hưu tin rằng, không bao lâu nữa Dương Minh sẽ mang đến cho mình niềm vui bất ngờ.

Trong khoảng thời gian này hắn cũng không để Dương Minh quay về thành phố Lục Đằng, mà giữ hắn ta ở lại tổng bộ nhậm chức.

Hiện nay hắn ta được bổ nhiệm làm tổng đội trưởng đội thân vệ.

Ban đầu bộ trưởng muốn hắn tìm một cường giả tứ giai làm đội trưởng đội thân vệ, nhưng mà hắn lại từ chối.

Đối với Phương Hưu, tam giai tứ giai đều giống nhau, nếu gặp phải nguy hiểm thật, đến tột cùng là ai bảo vệ ai còn chưa chắc chắn.

Bình Luận (0)
Comment