Hai phút sau.
Bốn phía xung quanh Phương Hưu đột nhiên xuất hiện chấn động không gian.
Ngay sau đó, không khí dập dờn như sóng nước, ba bóng người bất chợt xuất hiện.
Dẫn đầu chính là Bàn Tử.
Tay trái tay phải của hắn ta kéo một nhân viên tổng bộ, thở hổn hển.
“Hưu ca... Hưu ca, ngươi sao rồi? Ta đã đi rất nhanh, sau khi tổng bộ nhận được điện thoại của ngươi, ta đã trực tiếp dẫn theo nhân viên công tác thuấn di tới.” Bàn Tử mặt mày hớn hở giống như muốn thể hiện trước mặt Phương Hưu.
Lúc này, một vị nhân viên công tác bên cạnh vội vàng quát: “Xằng bậy, gọi Hưu ca cái gì, đây là tổng đội trưởng Phương!”
Bàn Tử bất mãn: “Tổng đội trưởng thì sao hả? Đó cũng là anh ta! Ngươi có biết ta và Hưu ca có quan hệ gì không? Bọn ta vào sinh ra tử…”
“Sau khi lên nhị giai, ngươi có thể dẫn người khác thuấn di?” Phương Hưu đột nhiên hỏi.
Bàn Tử cười hí hí: “Không sai, Hưu ca, sau nhị giai khoảng cách thuấn di của ta không chỉ tăng mạnh, thậm chí còn có thể dẫn người khác thuấn di.”
Phương Hưu lộ vẻ suy tư, năng lực này đúng là thuận tiện, sau này không cần đi đường nữa.
“Đi thôi Hưu ca, chuyện nơi này giao cho hai người bọn họ là được rồi, ta mang ngươi về tổng bộ, tiện thể hóng gió một lát.”
Phương Hưu gật đầu, cũng không từ chối, có năng lực đi lại dễ dàng như thế cũng không tệ.
Hơn nữa năng lực này không chỉ có thể dùng để đi lại mà còn có thể dùng để chạy trốn.
“Hưu ca, ngươi nắm lấy cánh tay ta, phải có tiếp xúc thân thể, ta mới có thể dẫn người thuấn di.”
Phương Hưu vươn tay, túm lấy cánh tay mập mạp của Bàn Tử.
Không chỉ một lần hắn đoán, sở dĩ Bàn Tử có thể thức tỉnh năng lực thuấn di có liên quan lớn đến cân nặng và sự lười biếng của hắn ta.
Bởi vì không muốn đi bộ, cho nên lựa chọn thuấn di.
“Nắm chắc, xuất phát!”
Vèo!
Bóng dáng Bàn Tử và Phương Hưu lập tức biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã đi tới một chỗ đường cái trống trải.
“Phù phù…” Bàn Tử thở hổn hển.
“Ta vẫn chưa thể một lần thuấn di là đi thẳng tới tổng bộ, phù, đi tiếp.”
Vèo!
Hai người liên tục thuấn di, thân hình giống như quỷ mị xuất hiện ở một góc nào đó của thành phố Thượng Kinh rồi lại biến mất, lại xuất hiện.
Cuối cùng, hai người dừng lại ở một chỗ gần phố đồ cổ.
Lúc này trên đường còn có người ra sạp đồ cổ, một ông chủ bày sạp nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kia hệt như nhìn thấy quỷ dị.
Ngây ngốc một giây, sau đó hắn ta há miệng muốn hô to.
Huyết quang trong mắt Phương Hưu chợt lóe rồi biến mất, vẻ mặt hoảng sợ của ông chủ đột nhiên trở nên bình tĩnh, lại tiếp tục bày sạp giống như không có việc gì xảy ra, làm như không thấy hai người.
“Phù phù…”
Lúc này Bàn Tử thở hổn hển như trâu, hô hấp giống như kéo ống bễ.
“Hưu... Hưu ca, ta không ổn rồi, linh tính khô kiệt, đoạn đường còn lại chúng ta chỉ có thể đón xe trở về, lần này tiêu hao quá nhiều.”
Nhưng mà Phương Hưu không để ý tới hắn ta, ánh mắt sâu thẳm nhìn cuối con phố đồ cổ.
Nơi đó có một đám quỷ dị tụ tập.
Thật giống đang họp, mấy chục con quỷ dị tụ tập cùng một chỗ.
Cảnh tượng này vô cùng cổ quái, ngày nào hắn cũng nhìn thấy không ít quỷ dị tồn tại ở thế giới bên kia như thế này.
Nhưng rất ít khi thấy một đám quỷ dị tụ tập ở cùng một chỗ họp.
“Hưu ca, ngươi đi đâu thế? Đường về tổng bộ ở bên này, ngươi muốn mua đồ cổ sao? Đừng mua ở đây, đều là đồ giả.”
Bình tĩnh lại, Bàn Tử phát hiện Phương Hưu đi về phía phố đồ cổ, hắn ta vội vàng đuổi theo.
Phương Hưu bước từng bước một tới đó, đợi sau khi đi vào, hắn thình lình phát hiện nguyên nhân bầy quỷ dị tụ tập.
Những quỷ dị kia lại vây quanh một quầy hàng đồ cổ, ông chủ là một người đàn ông trung niên hói đầu, đang mặt ủ mày chau lướt video ngắn ngắm gái xinh.
Hiển nhiên hắn ta đã xem rất lâu, thậm chí thấy nhàm chán, nhưng nhàm chán cũng không biết nên làm gì, chi bằng tiếp tục xem.
Sau khi Phương Hưu và Bàn Tử đi tới, ông chủ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy hai người trẻ tuổi, ăn mặc cũng không giống người có tiền thì không để ý tới nữa.
“Chỉ được nhìn, không được sờ.”
Hắn ta tùy ý nói một câu, sau đó tiếp tục lướt video ngắn.
Phương Hưu tiện tay cầm một cái bát sứ, đặt ở trong tay ngắm nghía.
Ông chủ lập tức khó chịu.
“Hơ, không nghe thấy hả, ta đã nói từ trước rồi đấy, nếu làm hỏng thì nhất định phải mua, cái bát ngươi cầm trong tay là bát Chu Nguyên Chương thời Đại Minh lấy ăn xin, giá bán một trăm tám mươi tám ngàn tệ.”
“Phì! Bát thời Minh? Cái bát rách này, làm bát cho chó nhà ta ăn cơm, đến chó cũng không cần.” Mập mạp khinh thường nói.
Phương Hưu không để ý tới hai người đang cãi vã, hắn buông bát xuống, cầm lấy một khối ngọc cổ lên.
Sau đó lại buông xuống, cho đến khi cầm một chiếc chuông nhỏ bằng đồng thau lên, sau đó không buông xuống nữa.