Lạnh lùng nói: “Cầu xin tha thứ đi, ta đã nghe quá nhiều lời cầu xin tha thứ, nếu như ngươi cầu xin tha thứ bằng kiểu gì đó mới mẻ, có lẽ ta còn có thể cho ngươi sống thêm vài phút.”
Dù sao người phụ nữ mặc kimono cũng là ngự linh sư tứ giai, tố chất thân thể rất tốt.
Lại thêm Phương Hưu không rót toàn bộ thống khổ của mình vào mà chỉ lấy một phần nhỏ.
Nghỉ ngơi một lát, để người phụ nữ mặc kimono bình tĩnh lại một chút.
Lúc này ánh mắt nàng ta nhìn về phía Phương Hưu không còn huênh hoang như lúc trước, nụ cười tiêu chuẩn trên mặt cũng không thấy đâu nữa.
Thứ còn lại chỉ có hoảng sợ vô tận, đó là sự hoảng sợ khi nhìn thấy địa ngục.
“Đừng… giết ta, thả ta ra đi, trước đó bọn ta không có ý định giết ngươi, chỉ là muốn mời ngươi đi làm khách.”
Không thể không nói, ý thức cầu sinh của người phụ nữ mặc kimono vẫn rất mạnh, nếu là người bình thường lúc này người đó đã mong được chết rồi.
“Ồ?” Phương Hưu bình tĩnh đốc thúc nàng ta: “Ý của ngươi là, bởi vì các ngươi không muốn giết ta, cho nên ta không thể giết ngươi?
Không phải có gì đó làm cho ngươi hiểu lầm ta là một người tốt đấy chứ?
Ta giết ngươi thì liên quan gì đến ngươi có giết ta hay không?
Ngây thơ như vậy cũng có thể lên làm ngự linh sư tứ giai? Xem ra hiện tại tốc độ quỷ dị xâm lấn nhanh hơn rồi.
Người phụ nữ mặc kimono càng sợ hãi hơn, thân thể nhuốm máu không ngừng run rẩy.
“Cầu xin ngươi, ta có lý do để nhất định phải sống, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi bắt ta làm cũng được, ta có thể làm nô lệ của ngươi, ta vẫn là trinh nữ!”
Nghe được lời của nàng ta, Phương Hưu nở nụ cười, nụ cười vô cùng sáng lạn.
“Có rất nhiều lời cầu xin tha thứ, nhưng không thể nghi ngờ lựa chọn của ngươi là thứ thối nát nhất.”
Hắn hơi cúi người, kề sát bên tai cô, dịu dàng nói: “Rơi vào tay ta, đừng nói là trinh nữ, cho dù là tiên nữ...”
Nói đến đây, ngữ khí của hắn bỗng nhiên biến đổi, trở nên dữ tợn, đáng sợ.
“Cũng phải chết!!!”
Phụt!
Phương Hưu đột nhiên giơ tay, dao phẫu thuật hóa thành ánh sáng lạnh, trực tiếp xẹt qua chiếc cổ mềm mại của cô gái.
Một vết máu chậm rãi xuất hiện.
Hai tròng mắt nàng ta trừng lớn, trong đó còn ẩn chứa khát vọng sống sót và nỗi sợ cái chết.
Rầm!
Nàng ta nặng nề ngã sấp xuống đất, ngã vào trong một vũng máu, kimono màu hoa anh đào trải ra, tựa như một đóa hoa anh đào nở rộ trong huyết sắc, chết không nhắm mắt.
Lúc này, Phương Hưu vươn tay trái ra, trên đó nứt ra một lỗ hổng, lộ ra hàm răng trắng bệch dữ tợn đan xen.
Nhân lúc thi thể còn nóng, hắn nuốt sạch linh tính còn chưa phân tán của người phụ nữ.
41%...45%
Phù!
Khoái cảm khi linh tính tăng trưởng làm cho Phương Hưu chậm rãi thở phào một hơi.
Tốc độ xâm lấn quỷ dị toàn cầu tăng nhanh, hắn cũng cần tăng tốc đẩy mạnh thực lực bản thân.
Tam giai vẫn là quá thấp.
Mặt khác, hắn cũng đang chờ mong sau tứ giai, lĩnh vực của mình sẽ là cái gì.
Năng lực tam giai đã mang đến cho hắn một bất ngờ, kế tiếp phải xem tứ giai.
Ít phút sau Phương Hưu lấy điện thoại di động đã được mã hóa của cục điều tra ra, bắt đầu gọi điện thoại.
“Phái người tới, sứ giả Đảo Quốc phái tới giữa đêm khuya khoắt ám sát ta, tổng cộng có hai người, một chết một trốn.
Tên người đã đào tẩu là Miyamoto, mở ra truy nã toàn quốc.”
Nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại, hắn không cần nói vị trí, tổng bộ bên kia có thể căn cứ vào di động được mã hóa rồi tiến hành định vị.
Miyamoto chạy trốn, hắn cũng không định buông tha, muốn giết thì phải giết một đôi, số lẻ là điềm xấu.
Kỳ thật Phương Hưu không phải là người ác giết người không chớp mắt, hắn sẽ cho người ta cơ hội.
Ví dụ như vừa rồi, đối mặt hai người đêm khuya vô lễ chặn đường, hắn đã cho chúng cơ hội.
Để cho hai người bọn họ cút, đáng tiếc bọn họ không nắm lấy cơ hội, không cút.
Vậy bị giết chết thì có thể trách ai? Chỉ có thể trách mình không nghe lời khuyên.
Còn về liệu có khơi mào tranh chấp giữa tổng bộ và cục điều tra Đảo Quốc hay không?
Hắn cũng không quan tâm chút chuyện nhỏ này.
Nếu như ngày sau cục điều tra Đảo Quốc không chịu nhận lỗi về hành động vô lễ hôm nay, hắn không ngại cưỡi ngựa Đảo Quốc ngắm hoa anh đào.
Dù sao, làm sai chuyện gì cũng phải trả giá.