Quái nhân băng vải có sức mạnh khủng khiếp hơn nữa, cũng chỉ là diễn sinh của linh tính mà thôi.
Khi lửa đen bùng cháy, băng vải trên người hắn ta bùng lên ngọn lửa, cơ thể trực tiếp biến thành người lửa.
Cuối cùng bị đốt cháy hầu như không còn.
Mà khi băng vải quái nhân chết đi, người phụ nữ mặc kimono cũng như bị thương nặng, phun ra một ngụm máu tươi, rồi trực tiếp ngã sấp xuống đất.
Phương Hưu thu đám quạ lửa đen lại, hài lòng gật gật đầu.
Hắn phát hiện chiêu này dùng rất tốt, mạnh hơn trực tiếp phun ra hỏa diễm nhiều, quạ lửa vỗ cánh có thể qua lại, thay đổi phương hướng, tính linh hoạt tăng nhiều.
Nhưng mà hắn không thích cái tên Quần Nha Phong Bạo.
Suy nghĩ một lát.
Quạ Táng!
Cuối cùng Phương Hưu quyết định đặt tên chiêu này, dùng quạ lửa màu đen để mai táng địch nhân, gọi là Quạ Táng.
Bỗng dưng, hắn chậm rãi từ trên trời rơi xuống đất, ngọn lửa màu đen hóa thành cánh chim đột nhiên biến mất, mang theo tất cả lửa đen tràn vào trong mặt nạ nguyên sơ.
Ngay sau đó mặt nạ nguyên sơ biến mất, lộ ra một khuôn mặt bình tĩnh trắng nõn.
Tóc dài màu bạc cũng chậm rãi biến trở về tóc ngắn màu đen, dị đồng một đỏ một đen phục hồi như cũ.
Cộp, cộp, cộp.
Phương Hưu bước từng bước một về phía người phụ nữ mặc kimono bị thương nặng ngã xuống đất kia.
Lúc này sắc mặt nàng ta trắng bệch, máu tươi thấm ướt một mảng trước ngực, cực kỳ nổi bật.
Kích cỡ này không quá tương xứng với khuôn mặt búp bê, có một loại mỹ cảm tội lỗi.
Mặc dù người phụ nữ mặc kimono kinh hoảng, nhưng thái độ vẫn ngang ngược như trước: “Phương Hưu, ta là đại sứ Đảo Quốc phái tới, ngươi nếu là dám giết ta, sẽ khơi mào hai nước… A.”
Nàng ta đột nhiên kêu lên thảm thiết thê lương, tiếng kêu kia cực kỳ bi ai, giống như phải trải qua ngược đãi phi nhân loại gì đó.
Chỉ thấy một con dao phẫu thuật đã cắm lên chỗ nhiều thịt nhất trên người nàng ta.
Phương Hưu lẳng lặng thưởng thức khuôn mặt vặn vẹo vì đau khổ kia, trong lòng hết sức sung sướng.
“Kỳ thật giết hay không giết ngươi, đối với ta mà nói đều không quan trọng, cũng chỉ là một con chó cái thích sủa điên cuồng mà thôi, nhưng...”
Khuôn mặt trắng nõn bình tĩnh của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, trong đêm tối nhìn như ác quỷ muốn cắn người.
“Ngươi không nên uy hiếp ta! Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng uy hiếp ta?”
Phương Hưu mạnh mẽ rút dao phẫu thuật ra, lại cắm vào thân thể mềm mại của người phụ nữ mặc kimono.
“A!!!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương phá vỡ bầu trời đêm, khiến người ta sởn gai ốc.
“Khặc khặc khặc...... Chính là vẻ mặt này, thật sự là...... quá đẹp.”
Phương Hưu nắm cằm cô gái mặc kimono, nâng khuôn mặt thống khổ kia lên, vui vẻ thưởng thức.
Công tác ở tổng bộ trong thời gian dài như vậy, mỗi ngày làm việc tự sát, tự sát làm việc, hắn cảm giác đã lâu lắm rồi mình không hành hạ quỷ dị đến chết.
Ngay cả con người cũng không.
Hắn kìm nén, hắn đau khổ, hắn khao khát ai đó hiểu được nỗi đau này.
Cho dù thân là tổng đội trưởng, nhưng cũng có lúc hắn muốn có người hiểu được mình.
Không nghe được tiếng kêu thảm thiết êm tai này, ban đêm hắn trằn trọc khó ngủ, nếu như không thể mượn mộng cảnh để giải quyết nỗi tịch mịch, hắn nhất định sẽ mất ngủ.
Bây giờ thì tốt rồi, có người có thể hiểu được nỗi đau của mình.
“Thân là ngự linh sư tứ giai, hẳn là ngươi có thể hiểu được nỗi thống khổ của ta nhiều hơn một chút đúng không?”
Năng lực thống khổ không ngừng phát động, người phụ nữ mặc kimono không ngừng bị làm cảm động lây.
Cái loại đau đớn khiến người ta tuyệt vọng, khiến người ta phát điên này, điên cuồng phá hủy tâm trí nàng ta.
Nàng ta đã từng tự xưng là ý chí kiên định, nhưng ở trước mặt nỗi thống khổ như sóng dữ này, nàng ta yếu ớt giống như một hạt cát.
Dần dần, cuối cùng nàng ta cũng hiểu được nỗi thống khổ của Phương Hưu, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt cảm động.
“Khóc? Xem ra ngươi đã hiểu được một phần thống khổ của ta, đã có lúc ta cũng từng giống như ngươi bây giờ, ôm đầu khóc rống, nhưng mà!!!”
Thanh âm vặn vẹo của Phương Hưu bật ra khỏi cổ họng, cừu hận và lửa giận trong mắt gần như hóa thành thực thể.
“Người đàn bà kia! Nàng sẽ không quan tâm đến những thứ này, nàng chỉ càng làm quá đáng hơn, không kiêng dè gì cả mà bắt nạt ta!
Khóc cũng vô ích! Ngươi đứng lên cho ta! Đấu tranh! Chống lại ta!”
Khuôn mặt Phương Hưu càng thêm dữ tợn, đâm hết đao này tới đao khác.
“Cầu... cầu...” Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ mặc kimono truyền đến.
Nhìn bộ dạng cầu xin tha thứ của đối phương, sự dữ tợn trên mặt Phương Hưu chậm rãi rút đi, lại trở nên bình tĩnh như nước đọng.
Thật giống như hiện tại và lúc trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Thật là nhàm chán, so với hiện tại, ta vẫn thích dáng vẻ ngang ngược hống hách của ngươi hơn.”
Phương Hưu chậm rãi đứng dậy, cất dao phẫu thuật đi.