Ban đêm, Phương Hưu dẫn mọi người đi tới sân ga đoàn tàu quỷ sắp tới.
Người hắn dẫn theo lần lượt là Lý Hiếu Nho, Hùng Thiên Quảng, Lạc Thanh Tâm, Dương Minh cùng với Tiêu Sơ Hạ.
Tiêu Chấn Hoa cũng không tới, bởi vì hắn muốn bảo vệ bộ trưởng.
Lúc này sân ga không một bóng người, lúc trước hắn đã phái người xử lý từ sớm.
“Hưu ca, ngươi nói khi nào đoàn tàu quỷ mới đến?” Lý Hiếu Nho hỏi.
“12 giờ.”
“12 giờ?” Lý Hiếu Nho tự xưng là người có văn hóa giơ tay trái lên, nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay, ngạc nhiên: “Không phải bây giờ là mười hai giờ rồi sao?”
“Đúng vậy, cho nên nó đã tới.” Phương Hưu bình tĩnh nói rồi cất bước đi về phía sân ga.
Lúc này mọi người mới phát hiện, trên con đường không một bóng người, không biết lúc nào đã bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe lửa kiểu cũ.
Chiếc xe lửa này hết sức cũ kỹ, quả thực giống như sản phẩm của thế kỷ trước.
Ầm!
Cửa xe lửa ầm ầm mở ra, như đang đón chào mọi người lên xe.
Đám người Lý Hiếu Nho lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, dựa vào thực lực tứ giai đỉnh phong của bọn họ, thế mà ngay cả đoàn tàu quỷ xuất hiện từ lúc nào họ không biết, điều này sao có thể không khiến người ta nặng nề?
Phương Hưu dẫn đầu bước lên đoàn tàu quỷ, những người khác đi theo phía sau hắn, không chút do dự lên xe.
Rầm!
Cửa đoàn tàu quỷ ầm ầm đóng lại, bắt đầu chậm rãi khởi hành.
Trên xe, bởi vì là lần đầu tiên tới chỗ này nên Lý Hiếu Nho và mấy vị đội trưởng đang đánh giá chung quanh.
“Đoàn tàu quỷ cũ kỹ quá thể, quả nhiên là đồ vật từ trăm năm trước, cũng không biết lúc trước những kia ngự linh sư kia tạo ra nó thế nào?”
Lạc Thanh Tâm đi tới biển trạm, nhìn dòng chữ phía trên, nhẹ giọng đọc: “Lầu canh, dục đô, nhà cổ, nghĩa trang, Táng Địa?”
“Tổng cộng năm trạm, chẳng lẽ Táng Địa chính là cái tên người đời trước đặt cho tiết điểm không gian?”
“Rất có khả năng.” Dương Minh nói tiếp: “Lần trước chúng ta đi tới trạm thứ ba, sau đó trở về.”
“Trở về? Gặp phải nguy hiểm sao?”
Dương Minh lắc đầu: “Nguy hiểm thì không phải, chỉ có thể xem như thoát chết trong gang tấc, dù sao cũng có Hưu ca dẫn đội, tỷ lệ an toàn trăm phần trăm.”
“Vậy tại sao lúc trước các ngươi lại trở về từ trạm thứ ba?”
“Bởi vì Hưu ca nói hắn đã nhìn thấy tương lai, tất cả chúng ta đều sẽ chết ở trạm thứ tư, cho nên bọn ta trở về.”
Mấy vị đội trưởng nhướng mày.
“Hưu ca, rốt cuộc trạm thứ tư có nguy hiểm gì lại có thể diệt sạch đám các ngươi?”
Trong mắt mọi người đây là điều không thể tưởng tượng nổi, trong khoảng thời gian này, bọn họ đều nhìn thấy biểu hiện của Phương Hưu, có thể nói, trong lòng bọn họ, ngoại trừ không sinh con ra, cơ bản thì tổng đội trưởng Phương đều làm được hết.
Nhưng dù vậy, tổng đội trưởng Phương không gì không làm được lại không đi qua nổi trạm thứ tư?
Trong lòng mọi người cũng bắt đầu không yên.
Phương Hưu bình tĩnh giải thích: “Không cần lo lắng, lần trước không qua được là bởi vì ta mới chỉ có nhị giai, trạm thứ tư là quỷ dị nghĩa trang có được năng lực dựa vào mộ phần để mai táng người khác.”
Loại năng lực này tương tự như lực lĩnh vực tứ giai, cho nên không phải tứ giai thì không thể phá.
Lần này ta đã tam giai, hơn nữa còn mang theo Ngự Linh Sư tứ giai đỉnh phong đủ để đi qua trạm thứ tư rồi.”
Nghe vậy, mọi người mới thấy nhẹ nhõm, trải qua lời nhắc nhở Phương Hưu, lúc này bọn họ mới nhớ tới, hóa ra tổng đội trưởng nhà mình còn là ngự linh sư tam giai.
Qua một đoạn thời gian ở chung, cộng thêm biểu hiện của Phương Hưu khiến cho mấy vị đội trưởng luôn xem nhẹ đẳng cấp của hắn theo bản năng, theo thói quen đặt hắn ở vị trí ngang bằng, thậm chí là cao hơn mình.
Cho nên sau khi nghe được Phương Hưu không qua được trạm thứ tư, bọn họ bất giác lo lắng.
Hiện tại xem như đã hiểu, hóa ra lúc nhị giai không qua được, nhưng hiện tại có thể qua được.
Trong lúc mọi người nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã tới trạm đầu - lầu canh.
Một tòa lầu canh cao hơn năm mét xuất hiện trong mắt mọi người, toàn thân quét sơn màu đỏ sậm, không ít chỗ đã phai màu, vô cùng cũ nát, tựa như sắp sụp đổ.
Mà trên đỉnh lầu canh lại là một cái trống mặt trắng sơn đỏ vô cùng lớn, một con búp bê dáng người mảnh mai như gậy trúc, đầu to như bí đao đang ra sức gõ trống.
“Lại là búp bê đầu to?” Dương Minh hết sức kinh ngạc: “Hưu ca, ta nhớ rõ lần trước nó bị một cái vả của ngươi đánh chết rồi mà?”
Phương Hưu nhìn thấy búp bê đầu to cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì lần trước lúc hắn chuẩn bị cắn nuốt búp bê đầu to, thân thể đối phương trực tiếp biến thành đầu gỗ, từng tấc đứt gãy, sức mạnh quỷ dị trong đó biến mất không thấy.
Hắn đoán, có khả năng búp bê đầu to này không phải quỷ dị chân chính, mà là con rối do người chế tạo được rót sức mạnh quỷ dị vào thôi.