Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 506 - Chương 506: Trạm Cuối Cùng (1)

Chương 506: Trạm cuối cùng (1) Chương 506: Trạm cuối cùng (1)

Có điều cái này cũng không quan trọng.

Lúc này, đầu to búp bê chỗ cổ truyền đến tiếng chuyển động lách cách, đầu của nó xoay 180 độ, quay mặt về phía mọi người.

Khuôn mặt mượt mà vô cùng, trên mặt phun má hồng thật dày, ánh mắt tựa như chuông đồng, miệng giống như anh đào.

Nhìn thẳng vào mọi người.

Nhưng mà mọi người cũng không bị cảnh này dọa sợ, ngược lại họ cảm thấy búp bê đầu to này trông hết sức buồn cười.

Lý Hiếu Nho ngáp một cái: “Các ngươi ai tới?”

“Để ta đi.” Lạc Thanh Tâm lạnh lùng nói, nàng ta vung nhẹ tay, một luồng khí lạnh thấu xương bắn ra, trong nháy mắt bao trùm khắp người búp bê đầu to.

Búp bê đầu to đông lạnh thành tượng băng, ầm ầm vỡ vụn.

“Đi thôi, đến trạm kế tiếp.” Phương Hưu dặn dò một tiếng, rồi lập tức dẫn mọi người lên xe.

Từ đầu tới đuôi hắn không liếc mắt nhìn búp bê đầu to một cái, cái thể loại lúc còn nhị giai hắn đã có thể tiêu diệt, hiện tại càng không cần nói đến.

Rất nhanh, đã tới trạm kế tiếp.

Cửa ải này không có Triệu Hạo, đi qua càng thêm thoải mái.

Lạc Thanh tâm vốn mang tính tình lạnh lùng, năng lực còn là băng, trực tiếp đóng băng mình là có thể vượt qua dục vọng.

Hùng Thiên Quảng thì càng miễn bàn, từ đầu tới cuối ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, toàn bộ quá trình nhìn điện thoại di động chơi game.

Lý Hiếu Nho vận dụng sức mạnh của lĩnh vực đối kháng, trực tiếp phái ra mấy chục binh sĩ hút sạch khí thể màu hồng phấn chung quanh mình.

Ngoại trừ Dương Minh trúng hai đao ra, những người khác vượt qua mà không mất một sợi tóc.

Trạm thứ ba cổ trạch, quỷ dị hai mắt hai tai nhìn chằm chằm trai tân lại xuất hiện.

Nhưng lần này Phương Hưu không thông qua vòng lặp tử vong để đối phó nó mà là trực tiếp để mấy vị đội trưởng ra tay, giải quyết dễ dàng.

Thực ra năng lực của quỷ dị này chính là quỷ vực, có thể ở trong phạm vi nhất định tước đoạt thị giác và thính giác, chuyện lĩnh vực đương nhiên phải giao cho lĩnh vực giải quyết.

Cho nên nói, quy luật giết người quỷ dị cũng không phải tuyệt đối, chỉ cần đụng phải sự tồn tại mạnh hơn nó sẽ không còn hiệu quả nữa.

Cuối cùng mọi người đến trạm thứ tư nghĩa trang, cũng chính là nơi lần trước đám Phương Hưu bị diệt.

Bọn họ lại nhìn thấy Điếu Thi Ông ở nơi đó không ngừng câu thi thể.

Nhưng lần này, điểm khác biệt chính là hắn ta câu ra thi thể nhanh hơn, nhiều hơn, cũng mạnh hơn, thậm chí xuất hiện cả thi thể tứ giai.

Xem ra Điếu Thi Ông căn cứ vào thực lực của kẻ xâm nhập mà đặt bày món.

Tuy rằng thi thể nhiều hơn, mạnh hơn ban đầu, nhưng dù sao thì thi thể vẫn là thi thể, cho dù là tứ giai, chiến lực thực sự cũng kém hơn người sống.

Sau trận chiến đấu, giải quyết dễ dàng.

Lần trước khi Phương Hưu mới nhị giai, hắn dẫn đội tới trạm thứ tư còn có thể chiến thắng thi thể, huống chi lần này mang theo ba vị tứ giai đỉnh phong.

Sau khi thi thể bị đánh bại, Điếu Thi Ông sử dụng chiêu đã từng dùng, khống chế phần mộ chôn vùi mọi người.

Phương Hưu rất có ấn tượng với chiêu này, bởi vì bọn họ bị diệt sạch bởi chiêu này.

“Lý Hiếu Nho, ba người các ngươi đứng chung một chỗ vận dụng sức mạnh lĩnh vực bảo vệ Dương Minh và Tiêu Sơ Hạ.”

“Vâng, Hưu ca.”

“Dương Minh, ngươi chú ý bảo vệ ngọc ấn và hổ phù truyền quốc trong túi cẩn thận.”

"Yên tâm đi Hưu ca, dù ta có chết thì hai món đồ cổ này cũng không hỏng được, hai món đồ này là bảo vật vô giá đó!”

Lần này xuất hành, Phương Hưu chỉ để hắn ta mang theo hai món đồ cổ có giá trị cực cao, thứ nhất là vì mang nhiều không tiện, dù sao cũng phải chiến đấu, trước khi lột xác trở thành linh khí, đồ cổ rất yếu đuối.

Hai là bởi vì đồ cổ lột xác cần hấp thu sức mạnh quỷ dị, một khi có quá nhiều đồ cổ ở cùng một chỗ, chỉ sợ đến cuối cùng không cái nào lột xác được.

Cho nên hắn ta chỉ chọn hai món này, nhưng mà hai món này cũng đủ rồi, chỉ cần có một món có thể lột xác thành công là kiếm lời rồi

Ngọc tỷ truyền quốc chính là vật tượng trưng cho hoàng quyền, sức mạnh tâm linh được ký thác trong đó quả thực không thể tưởng tượng nổi, một khi thành linh khí, tất nhiên là nằm trong nhóm cao cấp nhất.

Hổ phù cũng như thế, tuy rằng kém hơn ngọc tỷ truyền quốc một chút, nhưng nó tượng trưng cho binh quyền, tầm quan trọng thế nào, không cần thiết phải nhiều lời nữa.

“Hưu ca, vậy ngươi thì sao?” Hùng Thiên Quảng hỏi.

Phương Hưu lắc đầu: “Không cần bảo vệ ta.”

Sở dĩ hắn không để cho mọi người bảo vệ mình, chỉ đơn thuần là bởi vì hắn muốn xem thử thực lực hiện tại của mình đến đâu.

Không phải hắn chưa từng giết ngự linh sư tứ giai, không nhắc tới lĩnh vực, chỉ nói riêng thực lực, hắn đã không kém hơn ngự linh sư tứ giải sơ kỳ chút nào rồi.

Mộ thổ như vật sống bắt đầu nhúc nhích, điên cuồng dâng về phía lòng bàn chân mọi người, như thể muốn chôn vùi mọi người.

Bình Luận (0)
Comment