Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 507 - Chương 507: Trạm Cuối Cùng (2)

Chương 507: Trạm cuối cùng (2) Chương 507: Trạm cuối cùng (2)

Đám người Lý Hiếu Nho nhao nhao vận dụng sức mạnh lĩnh vực áp chế mộ thổ, tốc độ tăng vọt của mộ thổ chậm lại, thậm chí bắt đầu dần dần ngừng hẳn.

Phương Hưu bên này biến thân thành trạng thái huyết đồng, tóc trắng, đeo mặt nạ nguyên sơ trên mặt, cả người bị vây trong lửa đen.

Lần trước hắn đều có thể làm chậm tốc độ chôn vùi của mộ thổ, lần này đột phá tam giai, có thể điều động nhiều sức mạnh của mặt nạ nguyên sơ hơn, không có lý nào lại không chống lại được mộ thổ.

Sự thật chứng minh quả nhiên như thế, thực lực Phương Hưu tăng vọt, mặc dù không có lĩnh vực nhưng hắn vẫn có thể chống lại mộ thổ.

Lần này thoải mái đến mức khiến cho hắn không khỏi liên tưởng đến lần trước bị diệt sạch, quả nhiên thực lực mới là thứ làm chủ, khi ngươi có được thực lực những thứ từng là gian nan, hiểm trở kia cũng chỉ thường thôi.

Mọi người trấn áp phần mộ khoảng chừng năm phút đồng hồ, phần mộ cuồn cuộn quay về đại địa, hết thảy khôi phục lại yên bình, ngay cả Điếu Thi Ông biến mất không thấy đâu nữa.

Mà chỗ lúc trước nó đứng xuất hiện một cái động trắng thông ra thế giới bên ngoài.

Đương nhiên Phương Hưu sẽ không đi qua cái động ấy để rời đi, lần này hắn nhất định phải tới tiết điểm không gian để đi dạo.

Không chỉ muốn tìm kiếm bí mật của thời đại trước và Châu Thanh Phong, hắn còn muốn thực lực tăng nhanh hơn.

“Đi thôi, trạm kế tiếp.”

Mọi người trở lại trên xe, đoàn tàu quỷ chậm rãi khởi động, mục tiêu... Trạm cuối, Táng Địa!

Ngoài thùng xe đen xì, trong bóng tối xen lẫn sương mù mờ mịt, đó là sương mù từ thế giới bên kia truyền đến.

Nhưng mọi người đều ở trong đoàn tàu quỷ nên không bị sương mù ảnh hưởng.

Khoảng cách đến trạm cuối có vẻ xa, ước chừng qua một giờ sau, đoàn tàu quỷ mới chậm rãi dừng lại, mà bên ngoài xe chỉ còn rừng rậm được bao phủ bởi sương mù xám trắng.

Mọi người xuống xe, ai cũng biến sắc.

Sương mù xám kia như mang theo kịch độc, không ngừng xâm lấn thân thể mọi người.

Đám người Lý Hiếu Nho vội vàng vận dụng sức mạnh lĩnh vực, ngăn cách sương xám, lúc này mới dám hô hấp.

Tiêu Sơ Hạ và Dương Minh có kinh nghiệm, một người thi triển năng lực bản thân, một người ngậm Trấn Thi châu nên cũng không có gì đáng ngại.

Về phần Phương Hưu?

Hắn không chỉ không ngại, ngược lại thể xác và tinh thần sung sướng, miệng Thao Thiết bên tay trái mở ra, tham lam cắn nuốt sương xám nồng đậm, giống như về tới nhà.

Hắn còn có cảm giác, nếu như hắn cứ ở nơi này, dù cho không trải qua sự kiện quỷ dị, chỉ ngồi không thôi cũng có thể đề cao thực lực.

“Hưu ca, ngươi muốn thăm dò địa phương quỷ quái này thật sao? Tuy rằng rằng tạm thời mọi người có thể ngăn cản sương xám, nhưng từng giây từng phút trôi qua đều tiêu hao linh tính.”

“Không sao, ta đã thấy được tương lai.”

Mọi người như được uống thuốc an thần.

“Hả? Tàu quỷ chạy rồi! Lần này nó không đợi chúng ta nữa sao?” Tiêu Sơ Hạ đột nhiên kinh hoảng hô lên một tiếng.

Mọi người nhao nhao quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, đoàn tàu trước đó đều đều dừng lại ở mỗi trạm lại lái đi, lúc đến thần không biết, quỷ không hay, hiện tại lại thần không biết, quỷ không hay biến mất.

“Này, đi thì đi thôi, Hưu ca đã nhìn thấy tương lai rồi còn sợ cái gì?” Dương Minh chẳng để ý.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Phương Hưu, mọi người đi vào khu rừng quỷ dị này.

Sương xám trong rừng cây càng thêm nồng đậm, hơn nữa những cây này đều là cây khô, tựa như bị rút đi sức sống, lá cây khô vàng.

Bỗng dưng, một trận gió như tiếng khóc thổi qua, cảm giác lạnh lẽo kèm theo mùi hôi thối của thi thể cuốn tới, nhiệt độ chợt giảm xuống, làm người ta không ngừng nổi da gà.

Mặc dù mọi người đều có thủ đoạn hộ thân nhưng không khỏi rùng mình một cái.

Nơi này chính là tiết điểm không gian sao? Ngay cả tiếng gió cũng không khác gì thế giới bên kia, có lẽ đây chính là gió từ thế giới bên kia thổi tới.

Khi thực lực của Phương Hưu mạnh lên, hoàn toàn hòa hợp với quỷ dị trong người, cộng thêm số quỷ dị hắn cắn nuốt tăng lên, thân thể của hắn đã càng ngày càng không giống người, mặc dù không có bất kỳ biện pháp gì phòng hộ gió từ thế giới bên kia thổi tới, hắn cũng không có gì đáng ngại, thậm chí còn cảm thấy mát mẻ.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, tiếng gió cũng càng lúc càng lớn, tựa như đang báo hiệu thứ kinh khủng gì đó sắp xuất hiện.

Đám người Lý Hiếu Nho không khỏi nghiêm túc, mặc dù có Phương Hưu dẫn đội, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đến nơi quái quỷ như vậy, chưa gặp được quỷ dị gì nhưng đã phải dùng sức mạnh lĩnh vực hộ thể.

Đi càng sâu vào trong, mọi người càng cảm thấy sai sai, bốn phía truyền tới cảm giác như bị rình mò.

“Các ngươi có cảm giác như kiểu xung quanh có thứ gì đó đang rình mò chúng ta không?”

Sắc mặt Lý Hiếu Nho trở nên nặng nề, hắn ta gật gật đầu.

“Từ lúc nãy ta đã có cảm giác này, nhưng ta tưởng là ảo giác, không ngờ các ngươi cũng cảm giác được.”

Bình Luận (0)
Comment