Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 508 - Chương 508: Người Bên Trong Táng Địa (1)

Chương 508: Người bên trong Táng Địa (1) Chương 508: Người bên trong Táng Địa (1)

Ngay cả Hùng Thiên Quảng luôn ham chơi cũng cất điện thoại đi, phải biết rằng bốn trạm đầu tiên, điện thoại di động vẫn không rời tay hắn ta, ngay cả khi bị mộ phần chôn vùi cũng như thế, nhưng đến trạm cuối cùng, ngay cả quỷ dị còn chưa gặp được, điện thoại di động đã bị hắn ta lại thu lại.

Có thể thấy được mức độ khủng bố của khu rừng này.

“Rình mò sao?” Phương Hưu bình tĩnh nhìn bốn phía.

“Nếu bốn phía có gì đó khác thường, vậy thử ép chúng ra xem.”

Nói xong, hắn lắc tay phải, một con dao phẫu thuật lóe ánh sáng lạnh xuất hiện trong tay.

Xoẹt!

Một đao chém qua, một cây khô bên cạnh hắn lập tức bị chém ngã.

Mọi người biến sắc, chỉ thấy thân cây bị chém kia lại chảy ra máu tươi đỏ sẫm.

Cùng lúc đó, loại cảm giác bị rình mò càng ngày càng mãnh liệt, giống như có sự tồn tại khủng bố đang không ngừng tới gần.

Trong lòng mọi người càng thêm bất an.

“Ở phía sau! Không đúng! Ở bốn phía! Khắp nơi đều có!” Hùng Thiên Quảng đột nhiên biến sắc.

Đám người Dương Minh vội vàng nhìn về phía rừng cây xung quanh, mất hồn mất vía, ánh mắt trừng to, giống như thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy một đám đầu người trắng bệch không có tóc từ sau cây nhô ra.

Một, hai, ba…

Bốn phía rừng cây rậm rạp, sau mỗi cái cây đều có một cái đầu trắng bệch đang cúi đầu nhìn xung quanh.

Vô số đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm mọi người.

“Nhiều… nhiều quỷ dị quá!” Tiêu Sơ Hạ sợ tới mức bắt đầu nói lắp, bất giác dựa vào người Phương Hưu.

Nhưng Phương Hưu đã né tránh, cả người hắn giống như quỷ mị xông ra ngoài, dao phẫu thuật trong tay lóe lên ánh sáng lạnh trong đêm tối.

Mấy người khác cũng không chút do dự, trực tiếp đi theo Phương Hưu đột phá vòng vây.

Những quỷ dị trốn sau mấy cái cây nhao nhao lao ra để lộ cơ thể trắng bệch không lông, lặng lẽ vọt tới chỗ đám người.

Làn da trắng bệch của chúng có vẻ cực kỳ chói mắt trong đêm tối.

Xoạt!

Dao phẫu thuật chém xuống, dễ dàng thu hoạch được mấy con quỷ dị chắn trước người.

Mấy vị đội trưởng khác cũng không ngừng ra tay, thi triển sức mạnh lĩnh vực, triển khai công kích trong phạm vi lớn.

Mọi người phát hiện, thực lực của những quỷ dị trắng bệch này cũng không mạnh, nhưng số lượng thật sự quá nhiều, giống như vô cùng vô tận.

Ngắn ngủn vài giây, mọi người giết được trên trăm con quỷ dị trắng bệch, nhưng số lượng đối phương không giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng nhiều quỷ dị từ sâu trong rừng cây vọt tới, lít nha lít nhít như đại quân hàng ngàn quỷ dị.

Ánh mắt Phương Hưu lóe lên.

“Phá vòng vây đi ra ngoài, không nên tiêu hao quá nhiều linh tính ở chỗ này.”

Hắn hiểu rõ, nếu tiết điểm không gian dẫn tới thế giới bên kia thì chẳng khác gì quỷ dị nơi này giết mãi cũng không hết.

Từng giây từng phút trôi qua, mọi người đều đang vận dụng linh tính bảo vệ chính mình, linh tính vốn đang trong trạng thái tiêu hao, một khi trì hoãn ở chỗ này quá lâu, linh tính hao hết, kết quả vẫn là chết.

Nhiều kiến cũng có thể cắn chết voi.

“Để tôi.” Lạc Thanh Tâm lạnh lùng quát một tiếng: “Con đường đóng băng!”

Khí lạnh thấu xương màu trắng gần như hóa thành thực thể, phun ra khỏi người nàng ta, giống như một con rồng dài được tạo thành bởi hàn khí, đánh về phía trước.

Rầm!

Khí lạnh đi đến nơi nào, vạn vật nơi ấy đóng băng, bất kể là mặt đất, cây cối, hay là quỷ dị trắng bệch đều bị đóng băng.

Một con đường đóng băng dài hàng trăm mét được hình thành trong rừng.

Mọi người thấy thế vội vàng bước lên con đường đóng băng, sau đó bắt đầu trượt băng.

Dù sao chạy bộ trên mặt băng, quả thật không tiện bằng trượt băng.

Tuy rằng mọi người không mang giày trượt băng, nhưng đường băng Lạc Thanh Tâm chế tạo ra bằng phẳng vô cùng, giày bình thường cũng có thể trượt lên, hơn nữa tất cả mọi người là ngự linh sư, tố chất thân thể vượt xa người thường, đương nhiên sẽ không có khả năng bị ngã sấp xuống.

Mọi người trượt mấy trăm mét, chẳng mấy chốc đã tới cuối đường băng, quỷ dị vô cùng vô tận không ngừng vây quanh, Lạc Thanh Tâm lại lần nữa thi triển năng lực, tạo đường băng nối liền đó.

Ước chừng chạy khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng mọi người cũng thoát khỏi sự đuổi giết của quỷ dị trắng bệch, chuẩn xác mà nói, những quỷ dị trắng bệch kia không đuổi theo, giống như nơi này có ranh giới vô hình nào đó khiến cho bọn chúng không dám vượt qua.

“Phù.” Dương Minh thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng cũng an toàn, quỷ dị này thật tà môn, nhiều như cây trong rừng, giết cũng giết không hết.”

“Không nên buông lỏng cảnh giác, ngươi đoán xem vì sao những quỷ dị kia không đuổi theo?” Sắc mặt Lý Hiếu Nho vẫn nặng nề như trước, giống như đang phòng bị.

Dương Minh sửng sốt hỏi: “Vì sao?

“Ngu thật đấy.” Tiêu Sơ Hạ lườm hắn tai: “Còn có thể vì sao nữa? Nhất định là nơi này có quỷ dị mạnh hơn, cho nên chúng nó mới không dám tới đây! Phục ngươi thật đấy, cho dù cùng Hưu ca đi ra ngoài, thì ngươi cũng không thể thành kẻ không có đầu óc thế chứ.”

Bình Luận (0)
Comment