Dương Minh không thèm quan tâm: “Đi ra ngoài với Hưu ca còn mang theo đầu óc, đó chính là không tin tưởng Hưu ca.”
Lúc trước, khi còn là đội trưởng thành phố Lục Đằng, Dương Minh còn biết động não, nhưng từ sau khi quen biết Phương Hưu, đầu óc là cái gì?
Rõ ràng có thể nằm không giành chiến thắng, vì sao nhất định phải động não?
Phương Hưu không để ý đến mọi người mà đánh giá lụa trắng quấn quanh rừng cây.
Khu vực rừng cây này khác với cánh rừng vừa nãy, gần như trên mỗi cái cây đều quấn lục trắng xung quanh, giống như có người tổ chức đám ma ở đây.
“Đi tiếp đi.”
Sau khi hắn ra lệnh, mọi người lại bước đi, xuyên qua này rừng cây với những thân cây bị quấn lụa trắng này.
Mọi người không đi nhanh, đề phòng nhìn quanh bốn phía, đề phòng để tránh bị quỷ dị nào đó đánh lén.
Sàn sạt...
Tiếng lụa trắng ma sát với thân cây đột ngột vang lên.
Mọi người lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn lụa trắng trên cây.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, chỉ thấy những đám lụa trắng này lại như rắn nhảy múa trên cây.
Sàn sạt!
Tiếng xé gió vang lên, vô số lụa trắng đánh úp về phía mọi người.
Mọi người vội vàng ứng địch, vô số chiêu tấn công đánh vào lụa trắng, mấy vạn lụa trắng kia bị đánh nát trong nháy mắt, nhưng mà kỳ lạ là, lụa trắng có thể mọc ra không giới hạn, mặc dù vỡ nát chúng cũng có thể nhanh chóng mọc ra.
Giống hàng vạn con mãng xà xổ ra khỏi lồng, kéo dài không dứt.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, tất cả không gian xung quanh đám người Phương Hưu đều bị lụa trắng chiếm hết.
“Chết tiệt, nơi này thật quái dị, chẳng lẽ muốn để chúng ta hao phí tâm linh tới chết sao?”
“Lạc nha đầu, lần trước là ngươi ra tay, lần này để ta đi.”
Lạc Thanh Tâm lạnh lùng gật gật đầu, nàng ta đồng ý với đề nghị của Lý Hiếu Nho, ở bên trong hoàn cảnh xa lạ này, thay phiên tiêu hao linh tính là lựa chọn tốt nhất.
Nếu không, một người hao hết linh tính sẽ trực tiếp trở thành gánh nặng cho mọi người.
“Lĩnh vực triển khai. Vô hạn phân tranh!”
Sau khi tiếng quát lớn của Lý Hiếu Nho vang lên, linh tính bàng bạc từ trên người hắn ta phun ra, bốn phía trống rỗng xuất hiện hư ảnh của chiến trường cổ, binh lính vô tận như tượng binh mã xếp thành hàng đi ra.
Nhất thời mọi người như đi tới trận chiến cỡ lớn trong thời cổ đại.
“Các tướng sĩ! Giết!”
Lúc này Lý Hiếu Nho như hóa thân thành mãnh tướng, mang theo mười vạn đại quân chém giết.
Đại quân giống như nước lũ sắt thép, đến chỗ nào, lụa trắng chỗ đó sẽ bị đánh nát, nhưng chúng lại nhanh chóng tái sinh, thậm chí càng ngày càng nhiều.
Cục diện bất giác trở nên hỗn loạn.
Không ít binh lính bị lụa trắng quấn quanh cổ, sau đó bị treo lên trên cây.
Phương Hưu vỡ lẽ, hóa ra cách thức giết người của lụa trắng là thắt cổ, hơn nữa còn là treo trên cây.
Vậy câu hỏi đặt ra là, nếu đứng cao hơn cây thì sao?
Vừa nghĩ thế, hắn đã muốn thử xem sao.
Lúc này Lý Hiếu Nho nổi giận, hắn ta không ngờ bản thân mở lĩnh vực ra rồi mà vẫn không thể đột phá vòng vây, trong lúc hắn ta định mở toàn bộ lĩnh vực ra một lượt để phá vỡ vòng vây.
Hùng Thiên Quảng ngăn hắn ta lại.
“Năng lực của ngươi bị lụa trắng khắc chế, cho dù có thể phá vỡ vòng vây cũng sẽ tiêu hao rất nhiều linh tính, đến lúc đó thời gian chống đỡ sương mù xám sẽ giảm đi rất nhiều.”
Lý Hiếu Nho lập tức đen mặt: “Đời này lão tử chưa từng đánh trận nào bực bội thế này.”
Đi tới nơi đây mọi người đều bó tay bó chân, không phải vì quỷ dị ở đây mạnh, mà là sương xám từng giây từng phút tiêu hao linh tính của mọi người, ai cũng không dám lãng phí linh tính.
“Lần này để cho ta.” Hùng Thiên Quảng đang muốn ra tay, đột nhiên, sâu trong rừng cây truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Trồng cây chuối! Bạch Lăng sẽ không công kích người dựng ngược!”
Đây là một giọng nam xa lạ, mọi người cả kinh, không ai ngờ trong cái nơi quỷ quái này, trừ mình ra còn có người khác.
Chỉ là không biết là người hay quỷ.
Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo liệm, hai tay chống đất, cả người dựng ngược từ xa đi tới.
Thần kỳ chính là, lụa trắng bốn phía làm như không thấy hắn ta.
Chẳng lẽ trồng cây chuối thật sự là biện pháp phá giải lụa trắng.
Bởi vì quy luật giết người của lụa trắng là thắt cổ, cho nên chỉ cần cắm đầu xuống, thì sẽ không bị tấn công?
Suy nghĩ đến đây, mọi người bèn nhìn về phía Phương Hưu, chờ hắn quyết định.
Đương nhiên bọn họ sẽ không có khả năng tùy tiện nghe theo lời của một người xa lạ, dù sao thì khi trồng cây chuối sẽ chiến đấu khó khăn hơn, lỡ đâu bị đánh lén thì phải làm sao bây giờ?
Phương Hưu bình tĩnh đánh giá nam nhân đang trồng cây chuối, ngay sau đó khẽ gật đầu với mọi người.
Vì thế mọi người sôi nổi trồng cây chuối.
Dương Minh là người đầu tiên thực hiện, sau khi trồng cây chuối, hai mắt hắn ta lập tức dác dáo lấm la lấm lét nhìn trộm về phía Lạc Thanh Tâm.