Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 521 - Chương 521: Tổng Đội Trưởng (1)

Chương 521: Tổng đội trưởng (1) Chương 521: Tổng đội trưởng (1)

Sức mạnh của Thiên Mệnh quả là thần kỳ, khó trách Thiên Mệnh đời trước là Chu Thanh Phong lại có thể kết thúc một thời đại quỷ dị.

Trong tình cảnh mà người khác ắt phải chết đều là do cơ duyên của Thiên Mệnh, ai có thể lý giải được tốc độ mạnh lên vô lý này đây?

“Dương Minh, ngươi đột phá tứ giai thật đấy à?” Lý Hiếu Nho kinh ngạc nói.

Mọi người cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại nhìn Phương Hưu và Dương Minh.

Nhớ khi xưa, mấy đội trưởng cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh mới đột phá đến tứ giai, nhưng Dương Minh chỉ cần nhảy xuống hồ tắm rửa một cái đã đột phá?

Thực ra bọn họ không hề ghen tị với Dương Minh, nhưng lại tự trách bản thân sao không quen biết Phương Hưu sớm hơn.

Tuy nhiên, sau khi đột phá đến tứ giai Dương Minh hình như không được vui lắm, ánh sáng màu vàng trên người hắn ta dần dần tiêu tán, hắn ta nhìn hộp thuốc lá ướt nhẹp trong tay như người mất hồn.

"Đây là hộp cuối cùng rồi!"

"Thằng nhóc ngươi đó, thuốc ướt rồi phơi một lúc sẽ khô ngay thôi, mau nói nghe xem, ngươi đã thức tỉnh lĩnh vực gì vậy?" Lý Hiếu Nho tò mò hỏi.

"Phơi khô? Thuốc lá của ta bị ngâm trong nước toàn là xác chết đó, khô rồi ai dám hút chứ?" Dương Minh tức giận nói, có điều hắn ta không dám trút giận lên Phương Hưu, đành phải âm thầm móc mỉa y như oán phụ khuê phòng, u oán nhìn Phương Hưu.

"Ngươi ngày nào cũng dùng bình Thi Thủy uống nước, giờ hút thuốc ngâm trong nước xác thì có sao đâu? Nhanh lên, đừng có úp úp mở mở như vậy nữa, rốt cuộc lĩnh vực của ngươi là gì?" Lý Hiếu Nho sốt ruột muốn biết, trong lòng cứ như bị mèo cào.

Tính tình hắn ta vẫn hấp tấp như thế, sợ là đọc mấy cuốn sách nữa cũng không sửa được.

Dương Minh bất đắc dĩ buông tay, thở dài nói: "Aiz, ta không có lĩnh vực."

“Không có? Sao thế được, người khác đến tứ giai đều có lĩnh vực cả, vậy mà ngươi lại không có ư? Há chẳng phải ngươi là tứ giai hàng nhái à.” Lý Hiếu Nho quả thực không tin.

“Thật đó, ta thật sự không có lĩnh vực, bởi vì năng lực tứ giai của ta là..."

Nói xong, Dương Minh dẹp ngay dáng vẻ suy sụp trước đó, kiêu ngạo chống hai tay bên hông, vẻ mặt khoe khoang nói: "Tập hợp hết sức mạnh của lĩnh vực cho bản thân! Đó chính là lĩnh vực của ta!"

"Đi thôi, đến lúc lên thuyền rồi." Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên, sau đó dẫn mọi người lên thuyền.

Bỏ lại Dương Minh đang đứng chống nạnh.

"Này này này, chẳng lẽ các ngươi không tò mò những lời ta nói nghĩa là gì sao?"

Tiêu Sơ Hạ: "Không tò mò."

Hùng Thiên Quảng: Không có hứng thú.”

Lạc Thanh Tâm không nói gì, nhanh chóng đi lướt qua Dương Minh.

Lý Hiếu Nho: “Ông đây ghét người vòng vo nhất trên đời, hỏi ngươi hai lần ngươi đều nói lời tầm phào, ông đây không nghe nữa.”

“Này, sao các ngươi lại vậy, chờ ta nữa.”

Cuối cùng, sau khi trả sáu nghìn tệ tiền âm phủ, mọi người bước lên thuyền thành công.

Lần này thuyền chạy ổn định vững vàng, cũng không bị rỉ nước.

Phương Hưu trầm ngâm suy tư, xem ra người chết ở Táng Địa phải tuân thủ một số quy tắc nhất định, nếu vi phạm quy tắc thì sẽ không thể giao dịch với người chết được.

Dương Minh nghẹn họng rất lâu trên thuyền, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, chủ động nói ra năng lực của mình.

"Nếu các ngươi đều muốn nghe, ta sẽ miễn cưỡng nói cho các ngươi biết, đúng là ta không có lĩnh vực thật, hay nói chính xác hơn, lĩnh vực của ta không có phạm vi rõ ràng như các ngươi.

Lĩnh vực của ta là... Thiên Địa Tá Lực!

“Các ngươi có biết sao lại gọi là Thiên Địa Tá Lực không?"

Không ai để ý tới Dương Minh.

Dương Minh tối sầm mặt, tự mình nói ra: “Cái gọi là Thiên Địa Tá Lực có nghĩa là ta có thể mượn sức mạnh trời đất trong phạm vi nhất định, đem sức mạnh to lớn của đất trời hấp thụ hết vào trong cơ thể mình! Đến lúc đó mỗi một chiêu thức tung ra sẽ mang theo sức mạnh của trời đất, đúng là ngầu muốn chết!"

"Ồ."

"Vậy à?"

"Nhân vật trong trò chơi của ta ngầu hơn."

Bị mọi người thay nhau đả kích khiến Dương Minh hoàn toàn tự kỷ, ngồi xổm ở góc thuyền hút thuốc một mình, sau khi châm điếu thuốc một mùi hôi tanh lan ra khắp thuyền.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy bờ bên kia, đó là một vùng hoang vu, mà ở tận cùng nơi hoang vu ấy có một trấn nhỏ cổ kính sừng sững nằm đó.

“Các ngươi nhìn xem, ở kia có một cái trấn nhỏ. Chẳng lẽ là trấn Bạch Thạch mà Vi Tâm nhắc đến?"

"Tạm thời không nói đến trấn nhỏ này nữa, các ngươi có thấy ở vùng hoang vu kia hình như có rất nhiều đốm đen lơ lửng hay không?"

Khắp nơi trong Táng Địa đều có sương mù bao phủ, không thấy ánh mặt trời, cho nên mọi người chỉ có thể nhìn thấy một ít đốm đen đang lơ lửng.

Cuối cùng khi thuyền cập bến, mọi người mới phát hiện ra những đốm đen đó thực chất là vô số quỷ dị xà trùng!

Chúng dày đặc đến mức gần như bao phủ toàn bộ vùng hoang vu này, khiến người ta nổi da gà khi nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment