Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì thấy một bóng người mặc áo tơi, đầu đội nón tre đang chậm rãi chèo thuyền về phía mình.
"Đây là người đưa đò, lát nữa sẽ rời khỏi đây bằng thuyền của hắn ta." Phương Hưu giải thích một câu.
Không ai hỏi vì sao hắn biết, cũng không ai nghi ngờ lời hắn nói.
"Ồ, hóa ra là người đưa đò à, chu đáo thật đấy, còn biết đến đây đón người cơ."
Nghe Phương Hưu nói vậy mọi người cũng không hề lo lắng nữa, mặc dù khi người đưa đò càng tới gần thì bầu không khí càng thêm quỷ dị âm u.
"Còn có một việc ngươi cần phải làm trước khi lên thuyền, Dương Minh." Phương Hưu đột nhiên nói.
Tự dưng bị điểm danh nên Dương Minh có hơi sửng sốt: "Làm chuyện gì vậy Hưu ca?"
Phương Hưu chỉ vào hồ nước sâu thẳm đáng sợ: "Nhảy xuống đi."
Dương Minh lập tức kinh hãi: "Nhảy... nhảy xuống á!? Hưu ca, ngươi không đùa đấy chứ?”
“Ta không nói đùa.”
"Anh, anh trai em ơi, nếu em có đắc tội với anh chỗ nào, em… Ai ya!"
Dương Minh còn chưa nói xong đã bị Phương Hưu đá xuống.
Phương Hưu không biết người đưa đò sẽ đợi ở đây bao lâu, vì vậy hắn không thể lãng phí thời gian được, nhỡ đâu người đưa đò rời đi rồi thì hắn sẽ phải bắt đầu lại.
Dương Minh rơi xuống hồ lập tức cảm thấy lạnh thấu xương, sau đó linh tính trong người bị áp chế, dường như biến thành một người bình thường.
"Cứu mạng với!" Dương Minh hét lên, nhưng không có ai cứu hắn ta.
Tuy rằng mọi người không biết sao Phương Hưu lại làm như vậy, nhưng hắn đã làm thế thì nhất định phải có nguyên do.
Nghi ngờ nhà tiên tri là một điều vô cùng ngu xuẩn.
"Hồ nước này có duyên với ngươi, tận dụng nó cho tốt." Giọng nói Phương Hưu bình tĩnh vang lên.
Nhưng Dương Minh hình như không nghe lọt tai, hắn ta luống cuống tay chân lục lọi khắp người, cuối cùng móc ra một bao thuốc ướt nhẹp.
"Mau giữ giúp ta, đừng có làm mất đấy!"
Hắn vừa nói vừa ném bao thuốc lên bờ.
Sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người kinh hoàng xuất hiện.
Chỉ thấy mặt hồ u ám tĩnh lặng kia lại nổi lên từng cổ thi thể trắng bệch, những thi thể đó ngày càng nhiều thêm, nối liền thành một mảng dày đặc.
"Đệch mẹ!" Dương Minh nhìn thấy cảnh tượng này hội chứng sợ lỗ lại tái phát, da đầu lập tức tê rần, bơi vào bờ trong vô thức.
Ai ngờ lúc này Phương Hưu cầm lấy hộp thuốc lá ném tới nơi có nhiều thi thể nhất.
"Không!!"
Dương Minh hét lên một tiếng đau lòng thảm thiết, cuối cùng kiên quyết quay đầu lại bơi về phía thi thể.
Dương Minh rất nhanh đã lặn xuống đáy hồ, trên mặt nước không ngừng nổi lên bọt khí òng ọc òng ọc.
Mọi người đều tỏ ra lo lắng, dù biết Phương Hưu chắc chắn sẽ không làm hại Dương Minh, nhưng không khí quỷ dị toát ra từ hồ nước và cảnh tượng kinh hoàng trước mắt vẫn khiến mọi người không khỏi lo sợ.
"Hưu ca, hắn ta sẽ không sao chứ?" Lý Hiếu Nho lo lắng hỏi.
"Hắn ta không những không sao mà còn có thể đột phá tứ giai."
"Cái gì!?"
Mọi người tức khắc đều cực kỳ kinh ngạc.
Đặc biệt là Lý Hiếu Nho nóng lòng muốn thử: “Hưu ca, ta cũng xuống bơi một chút nhé?”
Phương Hưu nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái: “Hắn ta xuống đó sẽ đột phá tứ giai, còn ngươi đi xuống thì ngũ chi xé toạc, sau đó phanh thây."
Lý Hiếu Nho lập tức cảm thấy đau trứng, sắc mặt lạnh đi, vội vàng lùi về phía sau vài bước, trốn xa khỏi cái hồ.
Một lúc sau, một đợt linh tính dao động mãnh liệt từ xác chết trong hồ truyền đến.
Ầm!
Mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên nổ tung, một bóng người toàn thân toát ra ánh sáng vàng bay lên, cuối cùng vững vàng đáp xuống bờ.
Đó là Dương Minh.
Mà hơi thở cường đại phát ra từ người hắn ta, rõ ràng là tứ giai!
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Phương Hưu khẽ động.
Hắn cảm thấy hình như có một loại vận mệnh nào đó đang tác động đến.
Dương Minh rất phù hợp với hồ thi này, quỷ khí của hắn dường như vì hồ thi mà chuẩn bị hết tất thảy, Trấn Thi châu đối phó với xác chết trong hồ thi, bình Thi Thủy ứng phó với nước hồ, nếu nói đây chỉ là trùng hợp vậy thì cũng khéo quá rồi.
Có lẽ đây chính là nơi Thiên Mệnh chuẩn bị thử thách cho Dương Minh chăng?
Với năng lực của Thiên Mệnh, Dương Minh sớm muộn gì cũng sẽ mạnh lên, lọt vào tầm mắt của tổng bộ, đến lúc đó hắn ta đương nhiên sẽ đến tổng bộ tham gia huấn luyện, mà trước khi đến tổng bộ hắn ta ngồi tàu cao tốc rồi gặp phải quỷ đoàn tàu nên bị đưa đến Táng Địa?
Giờ ngẫm lại, sở dĩ lúc trước mình có thể gặp được quỷ đoàn tàu chắc là do Dương Minh vạ lây.
Có lẽ, khi cả nhóm bị tiêu diệt ở trạm thứ tư Nghĩa Trang, Dương Minh bị chôn trong mộ phần vốn chưa chết, nếu không phải do mình dùng vòng lặp tử vong, rất có thể Dương Minh đã tiến vào Táng Địa từ lâu rồi.