Táng Địa coi trọng giao dịch như vậy sao? Hậu quả của vi phạm giao dịch hắn đã biết, lần trước đưa tiền âm phủ cho người lái đò, kết quả nửa đường thuyền chìm, rất rõ ràng bởi vì vi phạm giao dịch, sử dụng tiền âm phủ cướp được.
Đầu tiên hắn trả lời vấn đề thứ nhất: “Ta tên Phương Hưu.”
Phương Hưu?
Vi Tâm nghĩ một vòng, cũng không có ký ức về các tên này, chắc là ngự linh sư mới xuất hiện mấy năm gần đây.
“Còn vì sao ta biết bí ẩn của nơi này, rất đơn giản, đều do ngươi nói cho ta.”
Vi Tâm lập tức ngơ luôn, ta nói cho ngươi!?
Hắn ta đột nhiên phản ứng lại, sau đó lập tức nổi giận: “Ngươi dám lừa ta! Ngươi có biết hay không, ngươi đây là vi phạm giao dịch!”
“Tin hay không tùy ngươi.” Biểu hiện của Phương Hưu vẫn rất bình tĩnh, bởi vì hắn không vi phạm giao dịch, hắn nói đều là sự thật.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phương Hưu, Vi Tâm cũng không chắc chắn lắm, chẳng lẽ hắn thật sự không lừa ta? Nhưng mà sao có thể!?
Con mẹ nó ta còn không quen biết ngươi, nói lúc nào hả?
Nhưng mà hắn cũng không lừa ta để làm gì, nếu hắn biết nhiều như vậy, vậy không có khả năng không biết quy tắc của Táng Địa, nếu biết chắc chắn sẽ không vi phạm.
Chẳng lẽ… Hắn nói chính là sự thật!?
Thật sự là ta nói cho hắn?
Trong nháy mắt, Vi Tâm nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trở nên khó coi: “Ngươi có thuật đọc tâm!”
Đây là khả năng duy nhất hắn ta có thể nghĩ ra, chắc chắn là đối phương có thuật đọc tâm, cho nên dù chỉ là người mới nhưng lại biết những bí ẩn đó, mẹ nó! Bị lừa, một vạn tiền âm phủ mất trắng!
“Vấn đề này cần thêm tiền, một vạn tiền âm phủ.”
Sắc mặt Vi Tâm đen lại, cũng không đồng ý giao dịch này, hắn ta đã nhận định, Phương Hưu chắc chắn có thật đọc tâm.
“Vấn đề cuối cùng, con đường rời khỏi Táng Địa, đáp án của vấn đề này là, ta không biết.”
Mặt Vi Tâm đã đen đến không thể đen hơn: “Người mới, ngươi vậy mà dám trêu chọc ta như thế!”
“Đúng vậy, lừa ngươi đấy.”
Phương Hưu bình tĩnh nói: “Mặt khác cảm ơn ngươi đã cung cấp bí ẩn về Táng Địa, cùng với một vạn tiền âm phủ.”
“A! Khốn nạn!” Vi Tâm tức giận như sấm: “Thằng nhóc, cái loại nhà ngươi đừng tới Bạch Thạch trấn, chờ ngươi đến Bạch Thạch trấn, xem ta không…”
Hắn ta còn chưa nói xong, xoẹt!
Một tia sáng bạc cắt qua bầu trời đêm, hung hăng đâm xuống cổ Vi Tâm, âm thanh đột nhiên im bặt.
Cơ thể Vi Tâm tan vỡ, lần nữa hóa thành một người giấy, rơi xuống trên mặt đất.
Người giấy trên mặt đất truyền đến âm thanh tức giận của Vi Tâm: “Sao mà ngươi dám! Ngươi vậy mà dám ra tay với ta! Ngươi chết chắc…”
Ầm!
Phương Hưu đạp một chân lên người giấy, dùng sức mà đạp, dẫm người giấy lún sâu vào trong đất.
Giọng nói của Vi Tâm hoàn toàn biến mất.
“Thật đúng là thần kỳ mà, Vi Tâm vậy mà biến thành một người giấy, ngay từ lúc đầu còn mặc áo liệm, Hưu ca, rốt cuộc hắn ta là người sống hay đã chết vậy?” Dương Minh tò mò hỏi.
“Người sống.” Phương Hưu đưa ra đáp án khẳng định.
“Đoàn tàu quỷ không phải chỉ có một chiếc ở Thành phố Thượng Kinh, hơn nữa không ai biết nó đã vận hành bao nhiêu năm, đã kéo bao nhiêu người vào Táng Địa.”
Lý Hiếu Nho đột nhiên ý thức được cái gì đó: “Hưu ca, tính nhẩm thì cương thi Vi Tâm này là đám ngự linh sư xuất hiện sớm nhất, thậm chí thời điểm hắn ta trở thành ngự linh sư, tổng bộ còn chưa có thành lập.
Quỷ dị xâm lấn sớm nhất bắt đầu từ mười năm trước, ban đầu là ẩn núp ở dân gian, hình thành vô số quái đàn ở dân gian, cho nên một đám ngự linh sư dân gian ra đời, lúc đầu quốc gia còn chưa để ý, sau khi mà tình thế quỷ dị xâm lấn ngày một nghiêm trọng, các quốc gia tương ứng thành lập cục điều tra, Hạ Quốc cũng giống như vậy, tuyển ngự linh sư dân gian, thành lập tổng bộ.
Những ngự linh xuất hiện sớm nhất chết đi rồi mất tích, cho đến ngày nay không còn được mấy người.
Hiện tại xem ra, có thể những người mất tích, phần lớn đều tiến vào Táng Địa?”
Phương Hưu gật gật đầu: “Hẳn là như thế.”
“Hưu ca, Vi Tâm kia nói tiến vào Táng Địa thì sẽ không có cách nào để rời khỏi là chuyện như thế nào? Chúng ta sẽ không phải cũng bị vây ở đây đấy chứ? Lần này ra ngoài ta chỉ đem thêm một bao thuốc lá thôi.”
Dương Minh lộ vẻ mặt ảo não, dường như bởi vì mang thiếu thuốc mà khó chịu.
“Không sao, bọn họ không rời đi được là chỉ họ, mà không phải ta.”
Lúc này, Tiêu Sơ Hạ đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Các ngươi xem, trên hồ có thuyền đang đến!”