“Ngươi còn chưa xứng để biết.”
Nói xong, Phương Hưu trực tiếp kích động cách bay về phía thi hồ, mọi người theo sát sau đó.
Còn cương thi Vi Tâm?
Không ai để ý.
Vi Tâm đen mặt trồng cây chuối tại chỗ một lúc, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Vốn dĩ lần này hắn rất vất vả phát hiện Táng Địa có người mới, muốn lợi dụng tin tức lừa bọn họ giao dịch với mình, sau đó trở thành nô lệ của mình, về sau làm công kiếm tiền âm phủ cho mình.
Hai nữ nhân xinh đẹp kia sẽ thành đồ chơi.
Lại không bao giờ nghĩ đến, vậy mà bị người ta nhìn ra tất cả.
Đáng chết, rốt cuộc hắn biết được đến đâu rồi?
Suy tư một lát, Vi Tâm quyết định đuổi theo đoàn người, dù sao hắn ta cũng chỉ là người giấy, không sợ sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Hắn ta cần nghiên cứu tỉ mỉ kỹ càng, nam nhân nói toạc ra thân phận của mình cuối cùng là thần thánh phương nào!
Vi Tâm liên tục dùng hai tay chạy như điên, đuổi sát đoàn người, càng đuổi theo hắn ta càng ngạc nhiên.
Người này tại sao biết được đường đi đến thi hồ?
Giống như ngựa quen đường cũ vậy, ngay cả đường tắt cũng rõ ràng?
Phải biết rằng khu rừng quỷ này địa hình phức tạp, hơn nữa cây cối gần như giống như y hệt, bốn phía tràn ngập sức mạnh quỷ dị, cho dù ngự linh sự hệ cảm giác cũng không thể dễ dàng tìm được đường đi chính xác như thế.
Chẳng lẽ bọn họ không phải người mới?
Vi Tâm chỉ sợ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, sở dĩ Phương Hưu biết đường đi đến thi hồ, bởi vì được chính hắn ta dẫn đi.
Thi hồ.
Đoàn người Phương Hưu rất nhanh đã đến thi hồ.
Mặt hồ xám xịt tản ra hơi thở quỷ dị âm u, lãnh lẽo.
Đám người Lý Hiếu Nho nhìn chăm chú vào mặt hồ, giống như nhìn xuống vực sâu, khiến con người ta không rét mà run.
Lúc này, cương thi Vi Tâm cũng đã đuổi đến đây, ánh mắt hắn ta nghiêm trọng, không ai biết hắn ta đang suy nghĩ cái gì.
Hắn ta nhìn về phía Phương Hưu, trực tiếp hỏi: “Vì sao ngươi biết đường đi đến thi hồ?”
Phương Hưu bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn ta, thản nhiên nói: “Muốn biết? Một vạn tiền âm phủ.”
Lời vừa nói ra, đồng tử Vi Tâm lập tức co rút lại, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, hắn ta khiếp sợ không phải bởi vì Phương Hưu chào giá quá cao, một vấn đề những một vạn tiền âm phủ.
Mà là khiếp sợ đối phương vậy mà biết đến sự tồn tại của tiền âm phủ, hơn nữa lại chuẩn xác mà chào giá một vạn tiền âm phủ!
Bởi vì trên người hắn ta chỉ có một vạn tiền âm phủ!
Vì sao đối phương có thể chính xác nói ra số tiền âm phủ mà bản thân mình đem theo?
Là trùng hợp? Hay là cố ý?
“Chuyện này không có khả năng! Vì sao ngươi biết đến sự tồn tại của tiền âm phủ? Những người tiến vào Táng Địa đều không thể đi ra ngoài, điều này cũng có nghĩa là tin tức không thể nào truyền đến thế giới bên ngoài, ngươi là một người mới sao có thể biết đến những việc này? Chẳng lẽ…”
Vi Tâm dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trên gương mặt cứng đờ tràn đầy hoảng sợ.
“Chẳng lẽ ngươi đã từng đến Táng Địa, hơn nữa còn đi ra được ngoài!? Ngươi biết đường đi ra ngoài?”
Đối mặt với Vi Tâm đang khiếp sợ, Phương Hưu vẫn như cũ thản nhiên nói: “Mọt vạn tiền âm phủ.”
Vi Tâm càng yên lặng hơn, vậy mà vẫn chào giá một vạn, xem ra người này chắc chắn là biết trên người mình bây giờ chỉ có một vạn tiền âm phủ.
Suy nghĩ một lát, Vi Tâm quyết định giao dịch với giá một vạn tiền âm phủ, hắn vốn dĩ không sợ bị đối phương lừa dối, bời vì một khi giao dịch được thành lập, người vi phạm ước định sẽ không thể giao dịch với người chết được nữa.
Đối phương nếu biết đến sự tồn tại của tiền âm phủ, chắc chắn cũng sẽ biết quy tắc của Táng Địa, sẽ không vi phạm giao dịch để tự đào hố chôn mình.
“Cho ngươi, một vạn tiền âm phủ đổi lấy đáp án của tất cả các vấn đều.” Vẻ mặt Vi tâm hiện ra sự đau đớn mà giao ra tiền âm phủ, cũng bẫy một phen về hạn định, là đáp án của tất cả các vấn đề.
Cuối cùng hắn ta còn bổ xung thêm: “Nếu ngươi đã biết nhiều bí mật như vậy, vậy cũng nên hiểu rõ, ở trong Táng Địa, cho dù là ai cũng không thể vi phạm giao dịch, nếu không ngươi sẽ một bước cũng khó mà đi, bởi vì sẽ không có người chết nào cũng ngươi giao dịch nữa, mặt khác ngươi cũng không cần nghĩ đến nói dối để gạt ta, giao dịch giả dối cũng coi như vi phạm quy tắc giao dịch!”
Phương Hưu gật gật đầu, kiến thức về Táng Địa lại tăng thêm.
Hóa ra tiến vào Táng Địa thì không có cách nào để đi ra ngoài, nghĩ lại cũng đúng, nếu có thể đi ra ngoài, Vi Tâm sao có thể ở lại địa phương quỷ quái này tận hai năm.