Khuôn mặt tái nhợt sưng vù, hai mắt màu đỏ tươi quỷ dị tràn đầy oán độc, gần trong gang tấc!
Nhưng mà Phương Hưu đã không nhìn thấy được nữa.
Bởi vì hai mắt của hắn đã bị ăn mòn, hoàn toàn biến thành hai lỗ máu, làn da trên người cũng đã thối rữa ra, lộ ra máu thịt đỏ tươi, cùng với xương cốt màu trắng.
Một lát sau, Phương Hưu đã chết, cả người sống sờ sờ bị ăn mòn rồi hòa tan vào nước hồ mà chết, dường như trúng phải hóa thi thủy trong tiểu thuyết võ hiệp, đến cả xương cốt cũng không còn.
Hắn bị áp chế linh tính, không cách nào vận dụng năng lực thống khổ, đương nhiên cũng không thể tái sinh, chỉ có thể tử vong.
Trước khi chết đi, hắn đã xác định được một việc, đó là nữ thi đồ đỏ trong thi hồ này, trình độ khủng bố đã vượt qua cấp S, phía trên cấp S!
Với thực lực hiện tại của Phương Hưu, cho dù đối mặt với cấp S đã trưởng thành cũng không đến mức không có sức phản kháng, nhưng đối mặt với ngọn nguồn quỷ dị trong thi hồ, lại không có cách nào để phản kháng, có thể thấy đối phương có thực lực khủng bố đến mức nào!
…
…
Vô số dải lụa trắng như mãng xà đã bao vây đám người Dương Minh, phong tỏa bốn phía của không gian.
Mọi người liên tục ra tay, vô số đòn tấn công lên trên lụa trắng, lụa trắng bị đánh nát trong nháy mắt, nhưng giây tiếp theo, nó giống như có thể tăng trưởng vô hạn, liên tục tái sinh.
“Đáng ghét, nơi này thật sự quỷ dị, chẳng lẽ muốn đem chúng ta sống sờ sờ mài chết?” Hình như Lý Hiếu Nho ở phía trước đang mắng.
“Con nhóc Lạc, lần trước là ngươi ra tay, lần này đến lượt ta đi.”
“Không cần ra tay.” Âm thanh bình tĩnh của Phương Hưu vang lên, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Mặt mày mọi người đều mang vẻ vui sướng cùng chờ mong nhìn về phía hắn.
Mà Phương Hưu cũng chưa bao giờ khiến mọi người thất vọng.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn chậm rãi mở miệng, nói ra lời khiến lòng người phấn chấn: “Ta đã thấy được tương lai.”
“Sóng gió còn chưa đến chỗ ta, ổn rồi.” Dương Minh hưng phấn kêu lên một cách quái dị.
Mọi người cũng lộ vẻ mặt vui mừng, nhớ lại trước đây, Phương Hưu nói ra những lời này khi tổng bộ đứng bên bờ vực bị hủy diệt, lúc rơi vào tuyệt cảnh, lời này vừa nói ra, ngũ giai cường giả Joker lập tức chết.
“Mọi người trồng cây chuối.”
Phương Hưu không hề giải thích, mà trực tiếp hạ lệnh.
Mọi người cũng không hề do dự, lập tức trồng cây chuối tại chỗ.
Cốt truyện được tái diễn lại, Dương Minh là người đầu tiên trồng cây chuối, sau đó lấm la lấm lét nhìn về phía Lạc Thanh Tâm mặc sườn xám.
Tuy rằng hắn ta không háo sắc như Triệu Hạo, nhưng đây là bản năng của đàn ông mà.
Còn lại Lạc Thanh Tâm lại lần nữa hóa thân thành quả chuối lột vỏ, lộ ra hai chân vừa trắng vừa dài, cùng với quần bảo hộ.
Cách đó không xa, một vị nam tử mặc áo liệm đang trồng cây chuối đi tới nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sửng sốt, vốn dĩ sắc mặt đã giống như cương thi, trong lúc nhất thời có vẻ càng thêm cứng đờ.
Trên mặt Phương Hưu đeo mặt nạ Nguyên Sơ, sau lưng mọc ra hai cánh bằng lửa đen, bay thẳng lên trời, đứng giữa không trung.
Dương Minh nhìn mà hâm mộ không thôi, Lạc Thanh Tâm thì kẹp chặt chân hơn.
Không phải Lạc Thanh Tâm bị mị lực của Dương Minh làm cho mê mẩn, mà là nàng ta đột nhiên nghĩ đến, nếu Phương Hưu nhìn từ trên xuống, vậy quần bảo hộ cũng không che chắn được gì.
Lần trước khi chưa sử dụng vòng lặp tử vong không chú ý đến vấn đề này, bởi vì cương thi Vi Tâm hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lần này có Phương Hưu mở miệng nhắc nhở, trong lòng mọi người đương nhiên vô cùng nhẹ nhàng, cũng có tâm tư chú ý thêm nhiều thứ.
“Vi Tâm, xuất hiện đi.”
Phương Hưu ở giữa không trung bên trên, vẻ mặt chăm chú nhìn vào Vi Tâm đang trồng cây chuối ở cách đó không xa.
Vi Tâm lập tức ngạc nhiên, mặt dù khuôn mặt kia cứng đờ, cũng hiện vẻ mặt ngạc nhiên.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ đến, tên người mới đó vậy mà biết đến mình?
Mọi người cũng có chút ngạc nhiên, nhìn theo âm thanh, lập tức thấy được Vi Tâm cũng đang trồng cây chuối.
“Địa phương quỷ quái này vậy mà còn có người?”
“Khuôn mặt cứng đờ, còn tên là Vi Tâm, chẳng lẽ là cương thi Vi Tâm mất tích sáu năm trước?” Lý Hiếu Nho ngạc nhiên nói.
Nhưng mà Vi Tâm không đáp lại mọi người, mà ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào Phương Hưu đang đứng giữa không trung.
“Ngươi là ai? Vì sao biết ta?”
Phương Hưu thản nhiên liếc hắn ta một cái: “Ta không chỉ biết ngươi, còn biết hiện tại không phải bản thể của người, mà là người giấy.”
“Cái gì!?” Vi Tâm hoảng sợ biến sắc, dù thế nào hắn ta cũng không tưởng tượng được, chỉ bằng một ánh mắt bản thân mình đã bị người ta nhìn thấy toàn bộ chi tiết.
“Rốt cuộc ngươi là ai!?”