“Phương huynh đệ, dường như ngươi vẫn luôn có thành kiến đối với ta, lẽ nào chỉ bởi vì ta là trung đoàn trưởng tiền nhiệm sao? Ngươi yên tâm, kể cả sau khi ra ngoài ta cũng sẽ không làm ra chuyện tranh quyền đoạt lợi đâu, tổng bộ đã chọn ngươi là trung đoàn trưởng thì chắc chắn có dụng ý của mình, ta đã ở đây 9 năm, sớm đã tách biệt với thế giới bên ngoài rồi.
Bây giờ ngay cả chuyện ở thế giới bên ngoài ta cũng không biết rõ chứ đừng nói đến chuyện làm trung đoàn trưởng.
Kể cả ở tổng bộ vẫn có người ủng hộ ta thì ta cũng biết điều thoái vị nhường chức.”
Sự chân thành trên mặt Lục Tử Minh Phương Hưu đều thấy, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy thật buồn cười.
Hắn biết rõ thủ đoạn nhỏ của Lục Tử Minh, bởi vì hắn ta nói ra những lời này chỉ là để châm ngòi li gián quan hệ giữa hắn với mọi người.
Lục Tử Minh biểu hiện bao dung như vậy, chẳng khác nào đang nói mình là kẻ bụng dạ hẹp hòi, sợ bị soán vị sao?
Bỗng nhiên Phương Hưu mở miệng: “Ngươi là cái thá gì, xứng với ta sao?”
Lời này được nói ra bầu không khí ngay lập tức đông cứng.
Lúc này, sắc mặt của Lục Tử Minh cũng trở nên khó coi.
“Phương huynh đệ, ta nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu, hy vọng ngươi đừng hiểu lầm.”
Mấy người Lý Hiếu Nho cũng tỏ ra xấu hổ, một bên là trung đoàn trưởng đương nhiệm mình vô cùng tin tưởng, một bên là trung đoàn trưởng tiền nhiệm có giao tình nhiều năm.
Bọn họ bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử.
Nhìn Lục Tử Minh giải thích với mình, Phương Hưu càng khẳng định đối phương có âm mưu khác, nói không chừng là cùng một bọn với đám người Vi Tâm.
Không phải là hắn phỏng đoán vô căn cứ mà trước đó họ cũng đã tiếp xúc với Vi Tâm, Vi Tâm lừa đảo thất bại, ngược lại bị lừa mất một vạn minh tệ, sao có thể từ bỏ ý đồ dễ dàng được.
*Minh tệ (冥币): tiền âm phủ.
Vì vậy rất có khả năng Vi Tâm đã tiết lộ tin tức của nhóm người mình cho Lục Tử Minh, nên hắn ta mới có thể tình cờ gặp họ ở nơi hoang vu này.
Thấy tình hình rơi vào bế tắc, Dương Minh đành phải đứng ra hòa giải.
“Đội trưởng Lục, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi ta đâu đấy, minh tệ có thể mua được thuốc lá hay không?”
Lục Tử Minh cũng dựa vào bậc thang này mà xuống, lại tươi cười như trước.
“Minh để có thể mua được rất nhiều thứ nhưng đáng tiếc là không mua được thuốc lá.”
Nghe thấy lời này Dương Minh lập tức như quả bóng bị xì hơi, ỉu xìu.
“Tiền tệ lưu hành của trấn Bạch Thạch là minh tệ, bởi vì cả trấn Bạch Thạch đều là người chết cho nên chỉ lấy minh tệ, trước đó ta nói góp đủ 100 triệu minh tệ thì có thể rời khỏi đây cũng không phải là nói linh tinh.
Điều này đã được nhiều người chứng minh trong những năm qua.
Chỉ cần gom đủ 100 triệu minh tệ thì có thể mua được cách rời khỏi táng địa.
Các ngươi đến rất đúng lúc, dù sao càng nhiều người thì tốc độ kiếm tiền càng nhanh, có thể nhanh chóng gom đủ 100 triệu.”
Đám người nghe vậy càng tò mò.
“Vậy kiếm minh tệ như thế nào?”
“Giết quỷ! Giết những con quỷ rắn rết kia, một con là một minh tệ.”
“Vãi~! Vậy là phải giết 100 triệu con à?”
“Đợi chút, một trăm triệu cũng không phải rất khó kiếm, mặc dù trong thời gian ngắn không thể kiếm đủ nhưng trung đoàn trưởng ngươi đã ở táng địa 9 năm, đồng thời đã đột phá ngũ giai, chẳng lẽ còn không kiếm đủ 100 triệu minh tệ sao?”
Lục Tử Minh nghe vậy thì nở một nụ cười bất đắc dĩ.
“Nếu đơn giản như vậy thì tốt, trên thực tế…”
Hắn ta nói đến đây bỗng thay đổi sắc mặt.
“Có động tĩnh! Não quỷ đến, tất cả mọi người cẩn thận!”
Dứt lời, một hàng não có chân tay xuất hiện ở đường núi chật hẹp.
Những bộ não kia rất lớn, to gần bằng nửa cơ thể của người trưởng thành, đồng thời não không có xương đầu bảo vệ nên hoàn toàn lộ ra ngoài, có thể nhìn rõ những nếp nhăn và khe rãnh của não.
Bên dưới đại não là tay chân vừa ngắn vừa nhỏ mọc đầy lông giống như tay chân của khỉ, trông rất kỳ quái.
“Hãy nhớ tuyệt đối không được giết chết não quỷ, bọn chúng đều kết thành đàn, nếu có não quỷ chết thì tất cả não quỷ của ngọn núi sẽ cảm nhận được, sau đó kéo tới ùn ùn.”
Trong khi hắn ta đang nói thì não quỷ như ngửi được mùi gì đó, lao nhanh về phía đám người Phương Hưu.
Vẻ mặt đám người nghiêm túc, lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sau đó họ nhanh chóng nhận ra mình chuẩn bị vô ích rồi.
Bởi vì những bộ não quỷ kia hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ, mà lao thẳng về phía Phương Hưu và Lục Tử Minh tấn công.
Đám người bị bỏ quá: “...”
Lời Lục Tử Minh nói lúc trước văng vẳng bên tai.
“Não quỷ là một nhóm quỷ chuyên ăn não của con người, đồng thời chỉ thích ăn não của người thông minh.”
Nghĩ đến câu nói này, đám người nhìn mình bị nhóm não quỷ bỏ qua lập tức đen mặt.