Thông qua biểu hiện của đám người Lý Hiếu Nho có thể thấy rằng Lục Tử Minh trước đây có thể là một người tốt, nhưng đã ở cái nơi quỷ quái này ròng rã chín năm như vậy, mọi thứ đều khó mà lường trước được.
Mọi người đi theo Lục Tử Minh suốt chặng đường phía trước, có cường giả ngũ giai dẫn đường mọi người đi lại dễ dàng hơn nhiều.
Tuy nhiên, điều khiến người ta khó hiểu là Lục Tử Minh không đi về hướng trấn Bạch Thạch mà đi theo hướng ngược lại.
Chẳng mấy chốc, một dãy núi chênh vênh chắn ngang trước mắt mọi người.
"Đi lên núi thôi!"
"Tổng đội trưởng, chúng ta đi đâu vậy? Đây hình như không phải đường đi vào trấn nhỏ kia đúng không?"
Trong mắt Lý Hiếu Nho hiện lên vẻ nghi hoặc, cảm xúc kích động khi hắn ta nhìn thấy Lục Tử Minh đã dần vơi đi theo thời gian, chỉ số thông minh lại lần nữa chiếm lĩnh.
Lục Tử Minh không quay đầu lại, giải thích: "Muốn tiến vào trấn Bạch Thạch nhất định phải đi theo hướng ngược lại. Nếu đi về phía nó, cả đời cũng sẽ không tới được."
Mọi người kinh ngạc.
“Thảo nào chúng ta đi bộ lâu như vậy cũng không đến được trấn nhỏ.”
Mọi người rất nhanh đã leo lên núi.
Sau khi lên núi, số lượng quỷ dị xà trùng đột nhiên giảm đi, giống như trên núi có tồn tại thứ gì đó khiến bọn chúng sợ hãi không dám đến gần.
Trên đường lên núi.
Lục Tử Minh vừa dẫn đường vừa giải thích: “Nơi này gọi là Não Sơn, là địa bàn của Quỷ Não, quỷ dị xà trùng không dám tới gần.”
“Quỷ Não là cái gì?”
“Quỷ Não là một đám chuyên ăn não của quỷ dị, hơn nữa chỉ thích ăn não của những người thông minh.”
Dương Minh lập tức hốt hoảng: “Vậy chẳng phải ta sẽ gặp nguy hiểm hay sao!?”
Lời nói của hắn khiến mọi người khinh ra mặt.
"Nếu ngươi thông minh một chút sẽ không bao giờ thở ra câu này.”
"Quỷ Não mở hộp sọ ra, cuối cùng lắc đầu thất vọng rời đi.”
Dương Minh không vui nói: “Các ngươi có ý gì? Xem thường ai đấy, ngày thường ta chỉ lười suy nghĩ mà thôi.”
Lục Tử Minh nhìn mọi người ồn ào, tức khắc cười nói: "Cảm tình giữa các ngươi thật sự rất tốt, Xem ra ở tổng bộ lại có thêm rất người mới trẻ tuổi đầy triển vọng.”
"Đúng rồi tổng đội trưởng, quên giới thiệu với ngươi, đây là Dương Minh và Tiêu Sơ Hạ cả hai đều mới gia nhập tổng bộ, còn vị này..." Lúc Lý Hiếu Nho giới thiệu đến Phương Hưu, hắn ta dừng lại một chút, dường như đang tìm từ ngữ phù hợp để diễn đạt.
"Vị này là Hưu ca, Phương Hưu, tổng đội trưởng đương nhiệm của tổng bộ."
Vừa nói lời này, Lục Tử Minh lập tức dời mắt nhìn về phía Phương Hưu, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Phương Hưu bình tĩnh nhìn lại, cũng không nói gì.
"Tổng đội trưởng đương nhiệm? Phương huynh đệ, nếu cảm giác của ta là đúng, ngươi hình như chỉ mới đến tam giai?" Lục Tử Minh nói hết câu mới cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng giải thích: "Không phải ta nghi ngờ năng lực của ngươi, ta chỉ tò mò chút thôi, sao ngươi có thể trở thành tổng đội trưởng mà thực lực chỉ mới ở tam giai vậy?”
Dương Minh vừa nghe câu này thì trở nên phấn khích.
"Do ngươi không quen biết Hưu ca nên mới hỏi như vậy, Hưu ca của chúng ta là ai? Chính là một nhà tiên…”
“Chỉ là ăn may thôi." Phương Hưu lạnh nhạt ngắt lời.
Lục Tử Minh khẽ mỉm cười: “Xem ra tổng đội trưởng Phương vẫn có chút cảnh giác với ta, nhưng đây vốn là bản năng của con người, dù sao ta đã mất tích chín năm rồi, thời gian chín năm trôi qua sớm đã cảnh còn người mất.
Cứ từ từ tiếp xúc một thời gian ngươi sẽ thấu tỏ con người của ta, các ngươi mới đến Táng Địa, chắc chắn sẽ không thể rời đi trong chốc lát."
“Ồ? Ý là ngươi biết cách rời khỏi Táng Địa?"
Lục Tử Minh gật đầu: “Thật ra mọi người trong trấn Bạch Thạch ai cũng biết cách rời khỏi Táng Địa, chỉ là tạm thời không ai có thể làm được thôi, nhưng lần này có các ngươi gia nhập, thời gian rời đi sẽ được rút ngắn rất nhiều.”
"Là cách gì vậy?" Dương Minh nóng lòng hỏi, hắn ta không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, bởi vì hắn ta chỉ mang theo một bao thuốc lá, mà bao thuốc kia đã có vị như nước xác chết.
"Một tỉ tiền âm phủ."
"Lại là tiền âm phủ? Ở đây tiền âm phủ là tất cả sao? Có thể mua được thuốc lá không?"
Vẻ mặt Lục Tử Minh trầm ngâm trong giây lát: "Nói vậy ngươi cũng biết đến tiền âm phủ à? Trước đây các ngươi đã từng gặp được người khác sao?”
"Lúc trước có gặp cương thi Vi Tâm”
“Vi Tâm sao?” Biểu cảm của Lục Tử Minh trở nên nghiêm túc: "Các ngươi không có giao dịch gì với hắn ta đó chứ? Tên Vi Tâm này lòng dạ nham hiểm, đã từng lừa những người mới đến nợ một khoảng kếch xù nên họ đành phải làm công cho hắn ta.”
Dương Minh cười khúc khích nói: "Có Hưu ca ở đây, hắn ta có thể lừa được ai chứ, ngược lại còn bị Hưu ca lừa mất mười nghìn tiền âm phủ.”
Lục Tử Minh lập tức kinh ngạc: "Phương huynh đệ, hình như ta đã hiểu tại sao ngươi có thể làm tổng đội trưởng rồi.”
Phương Hưu vẫn không để ý tới.