Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 533 - Chương 533: Người Phụ Nữ Duy Nhất Của Trấn Bạch Thạch

Chương 533: Người phụ nữ duy nhất của trấn Bạch Thạch Chương 533: Người phụ nữ duy nhất của trấn Bạch Thạch

Lục Tử Minh gào lên, dường như muốn trút hết những phẫn uất mấy năm nay.

“Ở bên ngoài, ta là người hô mưa gọi gió, đoàn trưởng lãnh đạo ngự linh sư cả nước, nhưng đến táng địa… ta mẹ nó chỉ có thể ở ổ chó!

Hàng ngày giết quỷ không biết ngày đêm, không dám lười biếng một chút nào, sợ kiếm được ít tiền thì ổ chó cũng không có mà ở!

Mỗi ngày ta cố gắng như thế, còn tập hợp tất cả mọi người, cùng cố gắng, hỗ trợ nhau, tranh thủ sớm gom đủ 100 triệu tệ, nhưng họ thì sao!

Họ lại lừa ta, bóc lột ta! Hại ta nợ một khoản tiền kếch xù.

Ngày qua ngày ta sống không khác gì một con chó!

Cũng may sau này ta đã giết chết chủ nợ!

Nhưng tên chó chết kia dù chết cũng không muốn đưa minh tệ cho ta, ta có thể làm được gì?

Ta chỉ có thể liều mạng kiếm tiền!”

“Vậy nên ngươi lừa chúng ta?” 2 mắt Lạc Thanh Tâm đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Rõ ràng ngươi có thể nói thật cho chúng ta biết, mọi người cùng đồng cam cộng khổ, cùng kiếm tiền không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Lừa dối?” Lục Tử Minh cười mỉa mai: “Ở trấn Bạch Thạch, thứ duy nhất ta có thể tin chỉ có tiền! Bây giờ thì các ngươi cảm thấy mọi người có thể cùng đồng cam cộng khổ, nhưng 1 năm sau, 2 năm sau thì sao, các ngươi sẽ không còn suy nghĩ ngây thơ như vậy nữa.

Tình cảm là thứ không đáng để dựa dẫm nhất, chỉ có minh tệ mới là thứ kiên cố vững chắc nhất, không thể phá vỡ!”

Dường như đám người Lạc Thanh Tâm không thể tin Lục Tử Minh có thể nói những lời này, người nào cũng có tâm trạng rối bời, nghẹn ngào.

Lục Tử Minh hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn về phía Phương Hưu.

“Phương Hưu, có phải lúc trước ngươi đã tới táng địa không? Nếu không thì sao ngươi lại hiểu rõ quy tắc ở táng địa như vậy.”

“Ta chưa từng tới táng địa, nhưng ta gặp được một người đi ra từ táng địa, những thông tin này là hắn nói cho ta biết.”

Phương Hưu mở miệng ra là nói dối trôi chảy.

“Không thể nào!” Lục Tử Minh không hề tin: “Theo như ta biết, tạm thời không có một ai rời khỏi táng địa.”

Phương Hưu bị vạch trần nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Ta nói là người bị giam ở táng địa thời đại trước.”

“Cái gì?” Lục Tử Minh cực kì ngạc nhiên, nếu là người của thời đại trước thì đúng là có khả năng, dù sao thời gian cũng qua 100 năm, biết đâu có người đã rời khỏi được táng địa và nói với người bên ngoài.

Mặc dù hơi cảm thấy khó tin nhưng đây cũng là cách giải thích duy nhất, nếu không người mới như Phương Hưu sao lại biết được thông tin về táng địa?

Chẳng lẽ là biết trước tương lai?

Vậy nên chỉ có một khả năng, đó là hắn biết được thông tin từ người bên ngoài.

Mà thông tin truyền lại, có thể là do người đã thoát khỏi táng địa nói.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Tử Minh liền trở nên sốt ruột.

Đã từng có người rời khỏi táng địa, vậy thì có thể Phương Hưu biết cách rời khỏi táng địa, cũng có nghĩa là không cần phải vất vả kiếm đủ 100 triêu minh tệ nữa.

Nơi quỷ quái này hắn ta chịu đủ rồi.

“Phương Hưu, có phải ngươi biết cách rời khỏi táng địa không!” Lục Tử Minh vội vàng nói.

Phương Hưu nhẹ gật đầu: “100 vạn.”

Sắc mặt Lục Tử Minh lập tức thay đổi.

Vi Tâm lo lắng, vội vàng nói: “Lão đại, ngươi đừng tin tên lừa đảo này, lần trước hắn đã dùng cách này để lừa 1 vạn minh tệ của ta, cuối cùng vẫn không nói cho ta biết một câu.”

Lục Tử Minh nhìn chằm chằm vào Phương Hưu, dường như muốn tìm sơ hở trên mặt hắn.

“Phương Hưu, ngươi đừng hòng lừa được ta, lần trước ngươi nói không biết với Vi Tâm, nhưng vẫn trao đổi với hắn, điều này có nghĩa là ngươi không biết cách rời khỏi đây.

Không trao đổi thì sẽ thất bại.

Được rồi, vừa nãy không lừa được các ngươi, vậy chúng ta cũng không vòng vo nữa, hôm nay nếu các ngươi không vào kho củi của ta ở thì chắc chắn các ngươi sẽ chết.

Đương nhiên các ngươi có thể đến khách sạn Duyệt Lai, lấy linh tính làm vật trao đổi, nhưng ta nói cho các ngươi biết, cách làm đó cực kỳ ngu ngốc.

Giảm thực lực ở táng địa chẳng khác nào tự sát.

Mỗi người 20 vạn minh tệ một đêm ở kho củi, giá công khai.”

Dương Minh nghe vậy cực kỳ lo lắng: “20 vạn? Ngươi tham vừa thôi, không biết xấu hổ!

Chúng ta đã nhìn thấu lời nói dối của ngươi, mà ngươi vẫn còn lấy 20 vạn?”

Lục Tử Minh cười lạnh: “Chính bởi vì các ngươi biết nên mới để các ngươi chiếm giá hời, nếu không thì sẽ là mỗi người 100 vạn một đêm, chứ không phải cái giá này.

Đương nhiên, đây cũng là quy tắc của táng địa, lên giá ngay tại chỗ không thể vượt quá gấp 10 lần.

Suy nghĩ kỹ thì 20 vạn cũng không đắt, ngày mai các ngươi liều mạng giết quỷ thì sẽ kiếm được khoảng 20 vạn thôi.

Nếu như không kiếm được cũng không sao, có thể để 2 người họ đến gán nợ, trong táng địa, ngoài 2 người thì chỉ có một người phụ nữ này thôi.

Bình Luận (0)
Comment