“Ở táng địa có một quy tắc trao đổi ngầm, nếu có người tạm thời trợ giúp cho ngươi, mà ngươi không hỏi giá tiền đã nhận sự giúp đỡ ấy, vậy đối phương có thể đươc voi đòi tiên, lên giá ngay lập tức.”
“Cái gì?” Đám người Dương Minh hết sức ngạc nhiên, khó tin nhìn Lục Tử Minh.
Nhất là đám người Lạc Thanh Tâm, tình cảm rối ren trong lòng không thể nào diễn tả bằng lời.
“Hưu ca, ta hiểu rồi! Bảo sao tiểu tử này mãi không nhận tiền, cũng không bảo miễn phí, thì ra là muốn lừa chúng ta vào nhà trước, đợi ván đã đóng thuyền sẽ đòi tiền!
Vãi nho, ngươi thật con mẹ nó thâm hiểm độc ác, đây chẳng phải là quen giết người sao?”
“Giết quen sao?” Phương Hưu lắc đầu: “Việc này không đơn giản là quen giết người, mà sau khi chúng ta vào nhà, hắn ta sẽ ra giá cắt cổ, từ đó chúng ta có một khoản nợ kếch xù.
Ở táng địa, không có tiền chẳng khác nào tự sát, đến lúc đó hắn ta có thể dùng tiền nợ để nô dịch tất cả mọi người.
Chỉ cần ngươi không chết thì sẽ phải ngoan ngoãn kiếm tiền cho hắn ta.
Hơn nữa, nợ sẽ mãi chẳng bao giờ trả hết, bởi vì ngươi cần tiền để sống, mỗi ngày ngươi đều phải vào kho củi của hắn ta để ở, điều này cũng có nghĩa là hắn ta sẽ thu tiền nhà mỗi ngày, nợ càng ngày càng nhiều.”
Nghe được lời này, sắc mặt của đám người đều trở nên cực kỳ xấu.
Đúng là không phải quen giết người, mà là muốn tất cả mọi người đều trở thành nô lệ của Lục Tử Minh!
Lúc này nụ cười thân thiện, cởi mở của Lục Tử Minh đã biến mất không còn dấu vết.
“Lục… Lục ca, thật vậy sao?” Sắc mặt của Lạc Thanh Tâm tái nhợt, giọng nói run run.
Lúc này trái tim nàng ta hơi rạn nứt.
Nhiều năm trước, Lục Tử Minh chính là người tiền bối mà nàng ta kính trọng, giống như anh trai vậy, thậm chí còn cứu mạng nàng ta nhiều lần.
Ngay cả tính cách của Lạc Thanh Tâm thay đổi như bây giờ cũng liên quan tới sự mất tích của Lục Tử Minh.
Nhưng khi nàng ta gặp lại Lục Tử Minh một lần nữa, hắn ta biến thành một người khác, hoàn toàn xa lạ.
Lục Tử Minh có chút tức giận, chút đau lòng, chút hy vọng và một chút run rẩy nhìn Lạc Thanh Tâm: “Thanh Tâm, lẽ nào ngươi không tin ta sao? Lúc đó ngươi đã nói, ngươi không có người thân, coi ta như anh trai của mình.”
Cơ thể Lạc Thanh Tâm run lên, mắt long lanh nước.
Lục Tử Minh nhìn về phía Hùng Thiên Quảng và Lý Hiếu Nho: “Còn có Tiểu Hùng, lúc đầu tổng bộ chọn ngươi, tất cả mọi người đều coi thường vì ngươi suốt ngày chỉ biết chơi game, là ta đã dốc sức tiến cử ngươi vào tổng bộ.
Tiểu Lý Tử, ở quỷ vực dịch quỷ, ai là người đã cứu ngươi 1 mạng?
Những chuyện này các ngươi quên hết rồi sao?
Bây giờ vì một người ngoài mà lại nghi ngờ ta?”
Mắt của 2 người Hùng Thiên Quảng và Lý Hiếu Nho đỏ bừng, nắm chặt hai tay.
Những chuyện năm đó bỗng ùa về trong ký ức.
Tình cảm nói họ phải tin tưởng Lục Tử Minh, nhưng lý trí lại nói Hưu ca mới đúng.
Dương Minh không nhịn được nữa, tức giận mắng: “Ngươi đừng có chơi bài tình cảm nữa, nếu ngươi muốn chứng minh mình nói thật thì nói những lời vô nghĩa này làm gì?
Đến tận lúc này ngươi vẫn không muốn nói một câu miễn phí!”
“Tại sao ta phải nói? Các ngươi không muốn tin thì cứ rời khỏi nhà ta.”
“ĐCM.” Dương Minh đúng là tức điên người.
“Hưu ca, ta có thể đánh hắn ta không?”
“Ha ha ha…”
Bỗng nhiên một tiếng cười điên cuồng vang lên sau lưng mọi người.
Đám người quay lại nhìn thì ra là cương thi Vi Tâm.
Lúc này, Vi Tâm cầm dây xích chó trong tay, mà đầu kia của dây xích buộc vào một cô gái mặc quần áo rách rưới, tóc tai bù xù.
Cô gái kia có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người gầy gò, trên mặt không hề có sức sống, đôi mắt to vô hồn.
Làn da lộ ra ngoài đầy những vết bầm xanh tím, lúc đi lại ở giữa 2 chân có chất lỏng đang nhỏ xuống.
“Lão đại, thế nào? Ta đã nói rồi, cái tên Phương Hưu này có đọc tâm thuật, ngươi không lừa được hắn đau.”
Lão đại?
Trái tim của đám người Lạc Thanh Tâm như bị đánh một đòn bất ngờ khi nghe thấy xưng hô này.
Bọn họ quay lại nhìn Lục Tử Minh, lúc này biểu cảm trên mặt Lục Tử Minh đã chuyển sang lạnh lùng, lạnh đến mức người ta cảm thấy lạ lẫm.
Lục Tử Minh lắc đầu: “Không phải đọc tâm thuật, ta có ánh sáng tâm linh bảo vệ cơ thể, đọc tâm thuật không để đọc được tâm ta.”
Câu nói này của Lục Tử Minh chẳng khác nào đang thừa nhận.
“Lục ca, ngươi… tại sao ngươi lại biến thành thế này!” Lạc Thanh Tâm khó tìn nhìn Lục Tử Minh đầy xa lạ, thật sự không muốn tin, người anh trai mình từng kính trọng nhất bây giờ lại biến thành loại người này.
“Vì sao lại biến thành như vậy?” Vẻ mặt của Lục Tử Minh bỗng trở nên dữ tợn.
“Nếu ta không biến thành như vậy ta đã chết lâu rồi!
Ta đã ở cái nơi quỷ quái này 3 năm! 3 năm!
Các ngươi có biết 3 năm nay ta sống thế nào không?”