Ánh sáng tâm linh có khả năng chống lại sương mù xám rất cao, nhưng do chiến đấu liên tục, linh tinh bị hao mòn, sớm muộn cũng bị đánh bại.
Vậy nên dù như thế nào đi nữa thì tiền nghỉ ngơi ở trấn Bạch Thạch không thể nào giảm bớt.
Đi thôi, các ngươi mau vào phòng đi, bên ngoài trời sắp tối rồi.”
Đám người nghe vậy liền vào phòng, cũng mặc kệ kho củi có đủ chỗ không, an toàn là quan trọng nhất.
Nhưng đúng lúc này bỗng Phương Hưu lại lên tiếng: “Chờ một chút.”
Nhát thời mọi người dừng lại, nhìn về phía Phương Hưu.
“Sao thế Hưu ca?” Lý Hiếu Nho khó hiểu hỏi.
Phương Hưu móc ra 1000 minh tệ dưới cái nhìn chăm chú của mọi người và bình tĩnh nói với Lục Tử Minh: “Đây là phí ăn ở của chúng ta.”
Lục Tử Minh sững người rồi liền cười nói: “Làm gì vậy? Phương huynh đệ, ngươi quá khách khí rồi, mau cất đi đi.”
“Đúng vậy đó Hưu ca, ngươi mau cất đi, chúng ta đã quen biết Lục ca rất lâu rồi, nghỉ ngơi mà đưa tiền thì khách sáo quá.” Lý Hiếu Nho ở bên cạnh cũng khuyên theo.
Nhưng Phương Hưu lại lắc đầu: “Không được, tiền chắc chắn phải đưa.”
Lục Tử Minh đi tới, đẩy tiền trong tay Phương Hưu lại: “Phương huynh đệ, ngươi thật sự quá khách sáo rồi, suy cho cùng chúng ta đều là người của tổng bộ, ở những nơi như thế này đương nhiên là giúp đỡ lẫn nhau rồi, mau cất tiền đi, vào nhà thôi.
Bây giờ cũng không phải lúc để khách sáo, một lát nữa trời tối sẽ gặp phiền phức.”
“Đúng vậy Hưu ca, chúng ta vào trước đi.”
Lục Tử Minh và đám người liên tục khuyên Phương Hưu.
Nhưng Phương Hưu vẫn không bị lay động, hắn bình tĩnh nhìn về phía Lục Tử Minh, thản nhiên nói: “Đây là mục đích của ngươi à?”
Lục Tử Minh sững người, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu: “Phương huynh đệ, ngươi nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?”
Phương Hưu nhếch miệng cười: “Từ đầu đến cuối, ngươi cứ nhấn mạnh việc ta cất minh tệ đi, nhưng chưa bao giờ nói không phải bỏ tiền ra.”
Lục Tử Minh càng khó hiểu: “Không phải, Phương huynh đệ, sao ngươi càng nói ta càng không hiểu vậy, bảo ngươi cất tiền đi cũng là ý này mà?”
“Kỹ năng diễn vụng về.” Phương Hưu thất vọng lắc đầu.
Hắn còn tưởng rằng Lục Tử Minh có thể mang đến bất ngờ vui vẻ cho mình, không ngờ thủ đoạn cũng vụng về như cương thi Vi Tâm.
“Nào, nói theo ta, ta tự nguyện cung cấp chỗ ở miễn phí cho mọi người, không nhận bất cứ một minh tệ nào.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Lục Tử Minh lập tức trở nên khó coi.
“Phương Hưu, ngươi có ý gì? Ta có lòng tốt mời các ngươi vào nhà ta, nếu ngươi không muốn vào thì thôi, lại còn gây khó dễ.”
Biểu hiện của Lục Tử Minh khiến người không có não như Dương Minh cũng nhận ra sự bất thường.
“Aizz, tiểu tử ngươi thật là, sao từ đầu đến cuối vẫn không nói được câu không cần một minh tệ nào!
Câu này khó nói vậy sao? Ngươi cứ nói một câu đi!”
Sắc mặt của Lục Tử Minh càng đen hơn: “Nếu các ngươi không tin ta, vậy ta nói gì cũng vô dụng.”
Hắn ta nhìn về phía đám người Lý Hiếu Nho, định chơi bài tình cảm.
“Thanh Tâm, Tiểu Hùng, Tiểu Lý Tử, đoàn trưởng đương nhiệm của các ngươi rõ ràng là đang nhắm vào ta, hắn không tin ta thì thôi đi, nhưng ít nhất các ngươi phải tin ta, nếu hắn không muốn sống thì mặc kệ hắn.
Nhưng các ngươi đều được ta mang vào tổng bộ, ta chắc chắn sẽ không trơ mắt để các ngươi chết ở trong táng địa.
Bây giờ trời sắp tối rồi, mau cùng ta vào nhà!”
Đám người Lạc Thanh Tâm bỗng hơi do dự, mặc dù họ có tình cảm lâu năm với Lục Tử minh.
Lục Tử Minh là người dẫn đường cho họ, còn hơn cả người thầy.
Nhưng họ lại không ngu, từ sự tự tin của Phương Hưu và biểu hiện kỳ lạ của Lục Tử Minh khiến họ cảm thấy bất thường.
Dương Minh ở bên cạnh gấp muốn chết: “Ta nói sao ngươi cứ cao su vậy, nói một câu không cần tiền sẽ mất mạng sao? Ngươi vòng vo tam quốc nãy giờ khiến ta sắp bị OCD luôn rồi, ngươi cứ nói một câu là xong, có gì đâu!”
Giọng nói bình tĩnh của Phương Hưu vang lên: “Đương nhiên hắn ta sẽ không nói, bởi vì lát nữa hắn ta sẽ kiếm được tiền.
Trên đường đi hắn ta thể hiện mình là người rất hiền lành, thỉnh thoảng còn nhắc lại chuyện cũ, khiến các ngươi mất cảnh giác.
Là vì muốn chúng ta vào ở kho củi của hắn ta.”
“Vì sao phải làm vậy?” Dương Minh tò mò hỏi.
Lần này họ không bị Vi Tâm lừa nên không biết quy tắc trao đổi ở táng địa.
Nhưng Phương Hưu thì khác, hắn đã biết rõ trò hề của Vi Tâm nên vẫn luôn đề phòng Lục Tử Minh, vì vậy khi hắn ta muốn họ vào trong nhà ở hắn mới bỏ tiền ra thử.
Phép thử này quả nhiên khiến đối phương lòi đuôi cáo.