Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 530 - Chương 530: Ổ Chó Ở Trấn Bạch Thạch Cũng Phải 10 Vạn Minh Tệ (2)

Chương 530: Ổ chó ở trấn Bạch Thạch cũng phải 10 vạn minh tệ (2) Chương 530: Ổ chó ở trấn Bạch Thạch cũng phải 10 vạn minh tệ (2)

Mẹ nó là trung tâm vũ trụ thì có, thuê một phòng mà đắt thế!

Nhìn đám người bị đả kích, Lục Tử Minh vội vàng an ủi: “Ở trấn Bạch Thạch tấc đất tấc vàng, có thể tìm được một phòng củi tiên nghi như vậy đã may mắn lắm rồi.

Đến trấn Bạch Thạch thì các ngươi đừng nghĩ đến chuyện hưởng thụ, ở đây chỉ có giết quỷ không ngừng, ta cũng đã ở hết 3 năm mới đổi được kho củi.

Dù sao tất cả mọi người đều là ngự linh sư, đối với chúng ta giấc ngủ cũng không quan trọng lắm, đứng nghỉ ngơi là được.

Với lại có các ngươi, chẳng mấy chốc tích đủ 100 triệu minh tệ.”

Đám người: “...”

Trong lòng họ như có một vạn con ngựa chạy trên thảo nguyên, đầy dấu vết nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

*1 vạn con ngựa chạy trên thảo nguyên (一万只草泥马奔过): yī wàn zhǐ cǎonímǎ bēnguò, cụm từ “cǎonímǎ” là từ chửi bậy như Đcm trong tiếng trung, ý câu này là rất muốn chửi bậy.

Lục Tử Minh dẫn đám người đi, rẽ trái rẽ phải, băng qua ngõ nhỏ tối tăm chật hẹp cuối cùng cũng đến một nhà.

Đó là một ngôi nhà có tường bao quanh, tường rất thấp và cũ, cửa sắt lớn cũng bị rỉ sét.

Cửa sắt lớn mở ra, vào bên trong, đập vào mắt họ là 3 căn phòng nhỏ bình thường, cũ nát nối liền nhau, mái ngói đơn sơ, cửa sổ đơn giản, nhưng diện tích cũng không tệ, ước chừng hơn 100 mét vuông.

Mà ở trong một góc sân hoang vắng có một căn phòng gỗ nhỏ bé lụp xụp, nóc nhà được làm bằng cỏ tranh, được xếp rất lộn xộn, chẳng khác gì một cái ổ chó cỡ lớn.

“Đến rồi, đây chính là nhà của ta.” Lục Tử Minh chỉ vào căn phòng gỗ nhỏ.

Mọi người thấy căn phòng trước mắt, rất là nghi ngờ, thật sự có thể nhét từng này người sao? Sợ là chỗ đứng cũng không có?

“Ở thì đoàn trưởng tiền nhiệm à, ngươi chắc chắn đây là kho củi mà không phải ổ chó chứ?” Dương Minh khó tin chỉ vào kho củi và nói.

“Ổ chó cũng không đắt thế, thuê một cái ổ chó chỉ 10 vạn minh tệ một ngày, kho củi của ta tận 30 vạn đó.”

“Cài gì! Ổ chó 10 vạn một ngày? Đừng nói có người thuê ổ chó nhé?”

Đám ngươi đều nghĩ Lục Tử Minh nói đùa, kết quả người ta lại gật đầu chân thành nói: “Thật sự có người thuê ổ chó, bởi vì kiến trúc ở trấn Bạch Thạch đều có thể ngăn cản sương mù xám, ổ chó cũng không ngoại lệ.

Một cái ổ chó cũng 10 vạn một ngày, nhưng ổ chó có thể ở được 2 người, tương đương với 5 vạn một người, rẻ hơn một nửa so với ở khách sạn!

Đáng tiếc, bên trong ổ chó còn có một con chó chết, chiếm rất nhiều diện tích, nếu không có thể nhét được 3 người.”

Đám người: “...”

Trong đầu họ đã tưởng tượng ra cảnh ổ chó làm bằng gạch ở vùng quê, bên trong rải ít rơm khô, sau đó có 2 người co ro ở bên trong, ở giữa có một con chó đã chết.

Nghĩ đến hình ảnh này khiến người ta phải rùng mình.

Lục Tử Minh tiếp tục nói: “Các ngươi đừng có nghĩ ở ổ chó mất mặt, vì tiết kiệm tiền, kể cả ổ chó cũng có người ở, thậm chí là tranh cướp.

Đã từng có mấy ngự linh sư vì tranh cướp quyền thuê ổ chó lớn nhất ở trấn Bạch Thạch mà ra tay đánh nhau.”

Đám người: “...”

Họ đã không còn nhớ đây là lần thứ mấy họ cạn lời rồi, cuộc sống ở trấn Bạch Thạch đã phá vỡ nhận thức của họ.

“Được rồi, đừng nói nữa, vào nhà trước đã.” Lục Tử Minh đẩy cửa kho củi ra, đám người đi vào.

Dương Minh đầy vẻ chống cự: “Hay là thay phiên nhau vào kho củi nghỉ ngơi đi, căn phòng nhỏ như vậy, trừ khi có người bám lên nóc nhà, ở dưới không thể nhét hết.”

Hắn ta vừa mới thăng cấp nên là lúc linh tính dồi dào nhất.

Hơn nữa hắn ta ở tam giai đã có thể ở trong sương mù xám thời gian dài, bây giờ thăng cấp lên tứ giai, trấn thi châu cũng đã mạnh hơn, thời gian ở trong sương mù xám càng dài hơn nên hắn ta không lo lắng.

Có thể nói trừ Phương Hưu, thì Dương Minh là người có thể ở trong sương mù xám lâu nhất ở đây.

Mặc dù Dương Minh chỉ là ngự linh sư tứ giai, nhưng lĩnh vực của hắn ta là bổ sung sức mạnh cho bản thân, vậy nên sức mạnh bị tiêu hao không nhiều, cộng thêm trấn thi châu sau khi mạnh lên, hắn ta ở trong sương mù xám 3 ngày 3 đêm cũng không sao.

Lục Tử Minh vội vàng nói: “Trời sắp tối rồi, sau khi trời tối không được ở bên ngoài trấn Bạch Thạch, bởi vì trời tối tấm chắn bảo vệ của trấn Bạch Thạch sẽ biến mất và quỷ sẽ tràn vào trấn.”

“Cài gì?” Dương Minh cực kì sợ hãi: “Đây mẹ nó là nhằm vào những người giống ta có thể ở trong sương mù xám thời gian dài phải không?

Là muốn ép ta dùng tiền! Không dùng không được!”

Lục Tử Minh cười khổ: “Dương huynh đệ, chuyện ngươi có thể nghĩ đến thì người tạo ra trấn Bạch Thạch cũng đã nghĩ tới rồi, thật ra ngự linh sư ngũ giai như ta cũng có thể ở trong sương mù xám thời gian dài.

Bình Luận (0)
Comment