Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 529 - Chương 529: Ổ Chó Ở Trấn Bạch Thạch Cũng Phải 10 Vạn Minh Tệ (1)

Chương 529: Ổ chó ở trấn Bạch Thạch cũng phải 10 vạn minh tệ (1) Chương 529: Ổ chó ở trấn Bạch Thạch cũng phải 10 vạn minh tệ (1)

Lục Tử Minh trả lời: “Không có minh tệ các ngươi vẫn có thể đi đò, nhưng phải dùng rất nhiều linh tính.”

“Lính tính?” Đám người sững sờ.

“Đúng vậy, chính là linh tính, tiền tệ ở trấn Bạch Thạch có 2 loại, một loại là minh tệ, một loại là linh tính.

Bởi vì trấn Bạch Thạch hoạt động cần năng lượng, các ngươi săn giết quỷ, những con quỷ chết đó sẽ được trấn Bạch Thạch hấp thụ, chuyển hoá thành năng lượng.

Vậy nên linh tính cũng đồng dạng, dù không có minh tệ vẫn có thể dùng linh tính để giao dịch.

Nếu lúc trước các ngươi không thể dùng minh tệ để đi đò, vậy mỗi người sẽ bị cưỡng chế lấy đi 1% linh tệ.

Nhưng ta khuyên các ngươi, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng linh tính của mình để làm tiền tệ sử dụng, bởi vì linh tính bị mất đi sẽ hoàn toàn biến mất.”

“Cái gì cơ? Hoàn toàn biến mất?” Trong nhất thời mọi người đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

“Lục ca, lẽ nào ý của ngươi là linh tính 61% của ta đang là sơ kỳ tứ giai, nếu bị rút đi 1% thì sẽ hạ xuống đỉnh phong tam giai sao?”

Lục Tử Minh nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, ta đã ở táng địa hơn 3 năm, liều sống liều chết 3 năm, cuối cùng cũng chỉ mới sơ kỳ ngũ giai.

Vốn ta thăng cấp chậm như vậy là bởi vì ta đã từng dùng linh tính để trao đổi.

Bởi vì giết quỷ ở bên ngoài trấn Bạch Thạch sẽ có lúc gặp phải quỷ cấp cao và bị thương.

Có một lần ta bị thương nặng 3 ngày, 3 ngày liền chỉ có thể ở trong khách sạn Duyệt Lai, không thể nào ra ngoài kiếm tiền, minh tệ trên người cũng đã tiêu hết từ lâu.

Nhưng ta không thể rời khỏi khách sạn, rời khỏi đó sẽ chết ngay, ta bị trọng thương nên không thể nào ngăn cản được sương mù xám, lúc này muốn tiếp tục ở lại thì sẽ bị rút linh tính, mỗi ngày mất 1%.”

Nghe đến đây, cuối cùng Phương Hưu cũng hiểu tại sao cương thu Vi Tâm đã ở táng địa nhiều năm nhưng thực lực vẫn ở tứ giai.

Thì ra còn có chuyện rút linh tinh thế này.

Khi ngươi không kiếm được tiền thì chỉ có thể bán linh tính để sông tiếp.

Quả nhiên Châu Thanh Phong rất độc ác, không chỉ khiến người của trấm Bạch Thạch mỗi ngày mệt mỏi kiếm tiền, còn lợi dùng hình thức này để hạn chế thực lực của họ, để phòng ngừa xuất hiện ngự linh sư quá mạnh, từ đó phá vỡ quy tắc của trấn Bạch Thạch.

Chiến đầu không ngừng hết ngày này qua năm nọ, dù là ai cũng sẽ có lúc bị thương, khi đó sẽ không kiếm được minh tệ, chỉ có thể ngồi đợi bị vặt lông.

Trong tình huống này, mỗi người muốn sống đều phải dốc hết sức lực, chứ đừng nói là cố gắng để phát triển bản thân, chỉ có thể cực khổ giết quỷ cả một đời.

“Lục ca, vậy bây giờ chúng ta đến trấn Bạch Thạch làm gì? Chẳng phải là nên ra ngoài săn giết quỷ sao, tất cả chúng ta cố gắng gom đủ 10 vạn minh tệ, nếu không sẽ phải ở ngoài.” Hùng Thiên Quảng nghiêm túc nói.

Tiêu Sơ Hạ nghe vậy cũng hoảng loạn, tạm thời nàng ta là người ít linh tính nhất, nếu không kiếm đủ 10 vạn minh tệ chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị sương mù xám giết chết.

“Đúng vậy đó, Hưu ca, chúng ta mau đi giết quỷ kiếm tiền thôi.”

Ai ngờ lúc này Lục Tử Minh lại mỉm cười: “Các ngươi không phải lo, hôm nay ở nhà ta là được rồi, nhà ta cũng có thể ngăn được sương mù xám.”

“Nhà của ngươi?” Dương Minh cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên: “Ngươi có thể mua được nhà ở trấn Bạch sao? Trâu bò! Ngươi đúng là công nhân mẫu mực!”

Lục Tử Minh cười khổ một tiếng: “Ta có thể mua được nhà ở trấn Bạch Thạch đã tốt, ta thuê.”

“Trấn Bạch Thạch còn có cả dịch vụ thuê nhà á?”

“Ừ, những người chết này có thể thực hiện trao đổi, vậy nên ta tìm một người chết để thuê lại kho củi nhà họ.

Kiến trúc của trấn Bạch Thạch đều có thể ngăn cản sương mù xám, đương nhiên an toàn nhất vẫn là khách sạn.”

“Thuê một cái kho củi? Một ngày bao nhiêu tiền?”

“Một ngày 30 vạn minh tệ.”

“Má ơi! Một ngày 30 vạn!” Dương Minh kinh ngạc đến mức suýt rớt cả tròng mắt ra ngoài: “Không phải, người anh em, ngươi có mưu đồ gì? Khách sạn chỉ mất 10 vạn, kho củi một ngày 30 vạn.”

“Khác nhau chứ.” Lục Tử Minh lắc đầu: “Ở khách sạn là 10 vạn một người, mà nhà kho ta thuê không giới hạn số người, mỗi ngày ta chỉ cần cố gắng kiếm 30 vạn minh tệ, còn bên trong bao nhiêu người ở cũng được.

Vậy nên càng nhiều người thuê chung thì càng có lãi.”

“Thì ra là vậy, vậy nhà ngươi to như thế nào?”

“5 mét vuông.”

“5… 5 5 mét vuông!” Dương Minh kinh ngạc giơ 5 ngón tay ra, cực kỳ khó tin.

“Còn không to bằng nhà vệ sinh nhà ta, ngươi chắc chắn có thể chứa được tất cả chúng ta?”

“Ở là điều không thể, nhưng đứng chật chội thì vẫn được.”

Đứng?

Lúc này mọi người đều cảm thấy sự hoang mang khó hiểu.

Đây là trấn Bạch Thạch?

Bình Luận (0)
Comment