Quỷ Dị Khó Giết? Thật Có Lỗi, Ta Mới Thật Sự Là Bất Tử ( Dịch )

Chương 528 - Chương 528: Ngươi Có Thể Mua Được Nhà Ở Trấn Bạch Thạch

Chương 528: Ngươi có thể mua được nhà ở trấn Bạch Thạch Chương 528: Ngươi có thể mua được nhà ở trấn Bạch Thạch

Lúc này cuối cùng đám người cũng hiểu tại sao Lục Tử Linh lại cười khổ, như vậy không hợp với giá cả bình thường, muốn kiếm đủ 100 triệu minh tệ chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.

“Một người 10 vạn hay là một phòng 10 vạn?” Đám người mang theo sự hi vọng hỏi.

“Một người 10 vạn.”

Lời giải thích của Lục Tử Minh lập tức đánh tan niềm hy vọng của mọi người.

“10 vạn một đêm thì ngươi vẫn phải bỏ ra thôi, bởi vì không ai có thể chống lại sự ăn mòn của sương mù xám,nếu như không nghỉ ngơi thì ngươi sẽ bị tiêu hao hết linh tính mà chết thôi.

“Thật ra nếu một ngự linh sư tử giai liều mạng thì vẫn có thể kiếm được mười mấy vạn một ngày, trừ tiền nghỉ chân thì vẫn có thể để ra được mấy vạn minh tệ, đơn giản đó chính là phải chịu được nguy hiểm, vất vả.

Để có thể sống ở trong trấn Bạch Thạch không chỉ phải tốn tiền nghỉ ngơi mà còn phải tốn tiền ăn tiền mặc.

Ví dụ như bộ quần áo liệm ta đang mặc trên người, mặc dù bộ quần áo này không đẹp lắm nhưng ít ra nó không cần giặt, đồng thời có sức mạnh phòng ngự quỷ, không ai có thể bảo đảm mình sẽ không bao giờ bị thương.

*Áo liệm: áo mặc cho người chết.

Mà ở trong trấn Bạch Thạch ngươi chỉ cần bị thương một lát cũng có nghĩa là tốc độ kiếm tiền của ngươi giảm xuống rất nhiều lần, nếu không kiếm đủ 10 vạn minh tệ mỗi ngày, vậy ngươi cách cái chết không còn xa.

Vậy mua một bộ áo liệm là điều bắt buộc.”

“Áo liệm bao nhiêu tiền?”

“50 vạn.”

“Má ơi! 50 vạn?” Dương Minh kinh ngạc hét lên.

“Đúng thật là cmn tiền lời kiếm được từ trấn Bach Thạch lại trả cho trấn Bạch Thạch, không thể mang về nhà một xíu nào!”

“Vậy nên bây giờ các ngươi đã biết tại sao ta lại nói là cầm tù rồi nhỉ?” Lục Tử Minh bất đắc dĩ nhún vai.

“Muốn sống ở trong táng địa, chắc chắn phải liều mạng kiếm minh tệ, không được phép lười biếng, trấn Bạch Thạch dùng minh tệ để giam cầm mọi người.

Ở đây có vẻ ngươi đang được tự do, nhưng thực tế còn chẳng bằng trong tù.

Ít nhất ở trong tù ngươi không phải liều mạng, nhưng ở táng địa, không có tiền nửa bước khó đi, mỗi ngày mở mắt ra ngươi phải liều mạng kiếm tiền, dù chăm chỉ làm việc quanh năm suốt tháng thì ngươi cũng chỉ tiết kiệm được mấy đồng tiền.”

“Lẽ nào là 33 lượng bạc?” Bỗng Tiêu Sơ Hạ nhớ ra.

“33 lượng bạc là gì?” Dương Minh tò mò hỏi.

“33 lượng bạc là một loại kế sách để khống chế bách tính ở thời cổ đại, thu nhập một năm của nhân dân là 33 lượng bạc, mà chi tiêu cơ bản một năm của họ là 36 lượng bạc, lỗ 3 lượng bạc khiến cho bách tính phải mệt mỏi mỗi ngày.

Vì kiếm tiền mà vất vả bôn ba ngày đêm, không còn thời gian và sức lực để nghĩ đến việc tạo phản.

100 triệu minh tệ có thể đổi được cách rời khỏi, là đang vẽ một cái bánh để cho mọi người có một hy vọng hư vô mờ mịt, để ngươi không có thời gian suy nghĩ đến việc bỏ trốn, cuối cùng vì mệt mỏi và tuyệt vọng tự sát.”

“Đúng vậy, ngươi nói đúng, đây chính là ý nghĩa của 33 lượng bạc.” Lý Hiếu Nho ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi, giả vờ như mình đã biết tất cả.

Phương Hưu trầm tư nhìn khách sạn Duyệt Lai, có lẽ hắn đã hiểu mục đích Châu Thanh Phong tạo ra nơi này.

Trước khi Châu Thanh Phong gặp phải quỷ thần, hắn ta là chúa cứu tế của nhân loại, chắc chắn coi quỷ như kẻ thù, hắn ta muốn dẫn mọi người giành được chiến thắng, tự nguyện lên tuyến đầu chiến đấu, nhưng không phải tất cả ngự linh sư đều tự nguyện

Trời sập thì phải có ngươi cao đỡ, chắc chắn có rất nhiều người nghĩ như vậy.

Khó khăn lắm họ mới trở thành ngự linh sư, còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống đã phải đứng lên chiến đấu? Tội gì phải thế?

Dù sao cũng có người đi.

Nhưng hiển nhiên là Châu Thanh Phong không đồng ý, vậy nên hắn ta đã tạo ra trấn Bạch Thạch, một nơi không phải nhà tù nhưng lại hơn cả nhà tù.

Tất cả ngự linh sư vào táng địa, muốn sống sót buộc phải ở đây giết quỷ hết năm này qua năm khác.

Giết được càng nhiều quỷ đồng nghĩa với việc ở hiện thực càng ít quỷ.

Đám người tiếp tục đi tới, họ nhanh chóng đi qua một tiệm cầm đồ.

Đó là một cửa hàng rất cũ, bảng hiệu cũng rụng mất một nửa, phai bạc cả màu, đồng thời màu sắc tổng thể cũng rất nhạt, giống như ảnh đen trắng.

Lục Tử Minh giơ tay chỉ vào tiệm cầm đồ.

“Đây chính là nơi để đđổi minh tệ, ngươi giết được bao nhiêu quỷ thì tiệm cầm đồ này sẽ ghi chép đủ bấy nhiêu, có thể đến đổi tiền, hoặc cái khác, phương pháp rời khỏi táng địa cũng ở đây, chỉ cần gom đủ 100 triệu minh tệ là có thể lấy được phương pháp rời khỏi.”

“Lục ca, ta có một câu hỏi.” Hùng Thiên Quảng bỗng nhiên hỏi: “Nếu như ngày đầu đến trấn Bạch Thạch, chưa kiếm được 10 vạn minh tệ, vậy phải làm sao? Chẳng khác nào chắc chắn phải chết?

Với lại đến đây cần phải đi đò, lúc ấy chúng ta đều không có minh tệ, nếu không phải Hưu ca và Vi Tâm kiếm được minh tệ, chúng ta sẽ không đến được đây.”

Bình Luận (0)
Comment